Status

Be happy, my dear!

Monday, January 27, 2020

Mong một năm mới!



“Khai máy” đầu xuân… Vốn đã định sẽ viết gì đó cho năm mới trong đêm Giao thừa, nhưng có lẽ cảm xúc chưa “tới độ” để tung chăn vùng dậy. Có chút gì đó đã phôi phai trong Giao thừa, không còn cảm thấy cái không khí thiêng liêng tinh khôi của ngày đầu năm. Mới biết, những việc nho nhỏ và sân si đời thường làm mình mòn đi biết bao nhiêu. Cần lấy lại ước mơ, cũng như hồi sinh chính mình qua năm tháng! Giống như cây đến kì thay lá, hay thậm chí cần chặt bỏ những cành cỗi để đâm chồi ra lộc non. 
Mình đã ít “cảm thấy”, ít đọc và ít viết đi nhiều! Mỗi ngày, dường như phần lớn đều trôi qua trong khoảng dao động của thứ thời gian biểu tự mặc định, ngoại trừ những chuyến đi. Luôn là “cần phải làm cái này, cần phải làm cái kia…”, vẫn chưa thể “cần dừng lại cái này, cần bớt làm điều kia…”. Phần lớn quyết định đưa ra không còn “phi lý trí” nữa, chẳng biết thế là tốt hơn hay tệ đi, vì có vẻ như quyết định khi mình đã “cảm thấy” thật sâu luôn là quyết định cuối cùng của mình, lòng vòng thế nào rồi cũng quay lại con đường đó cho dù khó khăn hơn. Hay là ta đang tự mua dây buộc mình? Cứ thích trói mình trong mớ bòng bong cân lên đặt xuống? Sống đơn giản đâu phải dễ đâu! 
Năm nay cũng tự thấy chút hài lòng với bản thân vì đã dấn thêm chút chút trên quá trình thực hành sống đơn giản (chưa tới mức tối giản), nhưng còn xa mới tới được “khiêm tốn, thành thật, tĩnh lặng và yêu người”. Mình không đọc bất kì cuốn sách hay bài viết nào về lối sống tối giản, mà vì đó là nhu cầu tự thân. Ngày càng cảm thấy cuộc đời phù phiếm, những thứ vật chất mình cần thực ra rất ít, trong khi yêu thương bao nhiêu cũng chưa đủ. Mình không cảm thấy chạnh lòng khi ai đó so đo những “mốc” thành công với tuổi của mình. Sao vẫn còn ở nhà thuê? Sao vẫn đi xe đạp? Sao không trang điểm và ăn diện? Sao…? Thì sao? Mình luôn ngưỡng mộ những người đẹp và thành đạt, nhưng chỉ đơn giản là không cảm thấy nó hợp với mình. Mình không cảm thấy vui, thoải mái, hạnh phúc trong những hình ảnh xa hoa, sang chảnh thì hà cớ gì phải ép mình gượng vui. 
Lan man cũng chỉ để tự nhắc: năm nay mình thật sự muốn mình VUI - KHOẺ - TRẺ - ĐẸP như câu nói đùa mà thật trên Facebook. Đi ít hơn, dừng lại nhiều hơn để có được quyết định “so deep” cho chính mình nhé! 

(Ảnh chụp trong một xưởng nghệ thuật nhỏ tại Trung tâm Nghệ thuật Cộng đồng Cao Hùng - Đài Loan)


Tuesday, February 12, 2019

Đêm



Những cuồng điên lắng xuống
Mê say chìm đáy sâu
Ký ức ngàn mảnh vỡ
Lụi dần trong đêm thâu

Ta ngày một nhoè nhoẹt

Tôi-ngày-xưa ở đâu?!



Sunday, July 03, 2016

!

có gì đáng kể đâu
mà hồn ta thác lũ
mưa đã trút nhẹ lòng
chỉ còn ta vần vũ

Thursday, June 09, 2016

Unnamed sadness


Thursday, February 11, 2016

"Mùa thu của cây dương" - Yêu thương thôi chưa đủ!


Khai xuân đi nói chuyện mùa thu, kể cũng hơi trái khoáy. Nhưng cuốn sách đầu tiên tôi đọc năm nay thực sự đã mang lại cho tôi thêm một bài học nữa về tình yêu thương con người, thứ mà đầu năm hay cuối năm, đầu đời hay cuối đời cũng đều quan trọng cả.

Lơ đãng lướt qua danh mục sách của Tiki, tôi vô tình chọn "Mùa thu của cây dương" hoàn toàn chỉ vì cái... bìa bắt mắt. Ban đầu có chút thất vọng, vì tên sách là thế nhưng nhân vật chính chả phải cây dương nào cả, cái cây chỉ như một ẩn dụ lơ lửng trong sách mà thôi. Nhưng giữa đống sách nằm lăn lóc trên giá chờ đọc, cuốn này có vẻ... mỏng nhất nên tôi thường giở ra đọc trước khi ngủ. Kể ra thì nửa đầu cuốn sách đọc khá chật vật, mỗi hôm vài trang, phần vì bận mờ mắt cả ngày, đến giờ ngủ chỉ muốn ngủ, phần vì truyện này giống nhiều tác phẩm khác của Nhật mà tôi từng đọc, cứ na ná nhau với một nhịp điệu thong thả, chậm rãi, nội dung thì nhuốm đầy màu sắc nội tâm. À, nó khiến tôi tự dưng liên tưởng đến một nước Nhật "lão hóa", kiệm lời, khó tính và sâu sắc. Nhất là câu chuyện lại xoay quanh nhân vật chính là cô bé nhạy cảm và một bà cụ già. Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu chỉ kể về cô bé Chiaki mất bố khi mới lên sáu, phải trải qua khủng hoảng gần như một mình vì mẹ cô trốn vào nỗi đau riêng, nhờ có bà cụ và những tháng ngày sống ở trang viên Cây Dương mà cô đã tìm lại được niềm vui sống...

Thế nhưng, hành trình nội tâm của Chiaki mới là điều đáng nói. Trên con đường đó, mỗi nhân vật xuất hiện đều có những số phận khác nhau, kì lạ, mà quen thuộc, như thể ta vẫn gặp những con người đó, đâu đó rất thực trong cuộc đời này. Một bác hàng xóm cô đơn, sống bên cạnh một cô gái già cũng cô đơn, với một bà cụ đơn độc, và hai mẹ con côi cút, cùng với cây dương lẻ bóng. Ờ thì hình như, các thể loại cô đơn, bây giờ ta gặp đầy rẫy trong đời!

Càng đọc về cuối, câu chuyện càng cuốn hút, và cái kết bất ngờ trong những trang cuối cùng của cuốn sách khiến tôi bàng hoàng! Hóa ra, hành trình hai mươi năm trải nghiệm và khám phá nội tâm của nhân vật chính từ lúc còn thơ bé đến lúc đã là một phụ nữ từng trải vẫn chưa đủ để cô trưởng thành. Hóa ra, chừng ấy tháng năm vẫn chưa đủ để cô biết được sự thật về tình yêu thương sâu thẳm của người mẹ và lòng nhân hậu của bà cụ mà cô ngỡ như đã hiểu rất rõ. Đến tận lúc bà cụ qua đời, và mẹ đã không còn bên cạnh, Chiaki mới hiểu được nỗi đau mà mẹ âm thầm mang chịu, và nguồn cơn của những khoảng cách không thể lấp đầy, cũng như ngộ ra rằng cái bà cụ quái gở ngày nào thực ra là một người đáng kính, lặng lẽ gom nhặt những lá thư gửi người quá cố để hóa giải nỗi đau của người đang sống. Cô bé Chiaki đã lớn ngày nào đã nhận ra ý nghĩa của cuộc đời: "Chắc chắn, những ngày tươi đẹp sẽ lại tới. Bởi vì: tôi còn sống." Tôi cũng nhận ra rằng: chỉ yêu thương thôi chưa bao giờ là đủ, cần phải nuôi dưỡng nó để sống mỗi ngày thật tươi đẹp, nói với những người ta yêu rằng ta yêu họ bằng lời nói, bằng hành động, cũng như không vì mất đi thứ ta yêu thương mà quên đi cuộc sống này. 

Chiaki đã may mắn gặp được bà cụ, còn tôi, rất may là đã vô tình chọn mua cuốn sách này :) Nó quả thực là "một cái nhìn sắc sảo về nỗi đau mỗi người phải gánh chịu cũng như những điều tuyệt vời họ có thể đón nhận khi lớn lên" (Publishers Weekly).

Tái bút:
Nhân tiện, bây giờ tôi mới nhận ra là hình như trong những cuốn sách đã đọc, chỉ có bọn nhóc và các ông bà già là những người biết lắng nghe cuộc sống và dừng lại nhìn ngắm thế giới xung quanh. Cái bọn mới lớn và những người tự cho mình đã trưởng thành cứ mải mê tìm kiếm cái "TÔI" - selft-concept, self-identifying, self-esteem, self-awareness... đại loại thế, mà đôi khi giật mình nhận ra mình đã bỏ lỡ những thứ quan trọng hơn trong đời.

Nếu ai thích đọc cuốn này, tôi nghĩ chắc sẽ thích luôn cuốn "Khu vườn mùa hạ" cũng của Kazumi Yumoto - cùng một mô-típ nhưng nhẹ nhàng và tươi sáng hơn! Đọc cuốn đó, sẽ thấy tim mình ấm áp!


Theo thói xấu do showbiz tạo ra, tôi đang mong đợi Kazumi Yumoto viết một bộ combo "bốn mùa"!