“Khai máy” đầu xuân… Vốn đã định sẽ viết gì đó cho năm mới trong đêm Giao thừa, nhưng có lẽ cảm xúc chưa “tới độ” để tung chăn vùng dậy. Có chút gì đó đã phôi phai trong Giao thừa, không còn cảm thấy cái không khí thiêng liêng tinh khôi của ngày đầu năm. Mới biết, những việc nho nhỏ và sân si đời thường làm mình mòn đi biết bao nhiêu. Cần lấy lại ước mơ, cũng như hồi sinh chính mình qua năm tháng! Giống như cây đến kì thay lá, hay thậm chí cần chặt bỏ những cành cỗi để đâm chồi ra lộc non.
Mình đã ít “cảm thấy”, ít đọc và ít viết đi nhiều! Mỗi ngày, dường như phần lớn đều trôi qua trong khoảng dao động của thứ thời gian biểu tự mặc định, ngoại trừ những chuyến đi. Luôn là “cần phải làm cái này, cần phải làm cái kia…”, vẫn chưa thể “cần dừng lại cái này, cần bớt làm điều kia…”. Phần lớn quyết định đưa ra không còn “phi lý trí” nữa, chẳng biết thế là tốt hơn hay tệ đi, vì có vẻ như quyết định khi mình đã “cảm thấy” thật sâu luôn là quyết định cuối cùng của mình, lòng vòng thế nào rồi cũng quay lại con đường đó cho dù khó khăn hơn. Hay là ta đang tự mua dây buộc mình? Cứ thích trói mình trong mớ bòng bong cân lên đặt xuống? Sống đơn giản đâu phải dễ đâu!
Năm nay cũng tự thấy chút hài lòng với bản thân vì đã dấn thêm chút chút trên quá trình thực hành sống đơn giản (chưa tới mức tối giản), nhưng còn xa mới tới được “khiêm tốn, thành thật, tĩnh lặng và yêu người”. Mình không đọc bất kì cuốn sách hay bài viết nào về lối sống tối giản, mà vì đó là nhu cầu tự thân. Ngày càng cảm thấy cuộc đời phù phiếm, những thứ vật chất mình cần thực ra rất ít, trong khi yêu thương bao nhiêu cũng chưa đủ. Mình không cảm thấy chạnh lòng khi ai đó so đo những “mốc” thành công với tuổi của mình. Sao vẫn còn ở nhà thuê? Sao vẫn đi xe đạp? Sao không trang điểm và ăn diện? Sao…? Thì sao? Mình luôn ngưỡng mộ những người đẹp và thành đạt, nhưng chỉ đơn giản là không cảm thấy nó hợp với mình. Mình không cảm thấy vui, thoải mái, hạnh phúc trong những hình ảnh xa hoa, sang chảnh thì hà cớ gì phải ép mình gượng vui.
Lan man cũng chỉ để tự nhắc: năm nay mình thật sự muốn mình VUI - KHOẺ - TRẺ - ĐẸP như câu nói đùa mà thật trên Facebook. Đi ít hơn, dừng lại nhiều hơn để có được quyết định “so deep” cho chính mình nhé!
(Ảnh chụp trong một xưởng nghệ thuật nhỏ tại Trung tâm Nghệ thuật Cộng đồng Cao Hùng - Đài Loan)