Mình phải nói ngay rằng mình thiên vị quán này! Chứ sao! Chẳng thế mà cái quán không có gì nổi bật này lại khiến mình thấy rất dễ chịu, rất muốn “ngâm” mình ở đây trong những lúc nhàn cư hoặc cố làm ra vẻ rảnh rỗi.
Thứ nhất là vì nó tên “Chuồn chuồn quán” – gắn liền với loài chuồn chuồn mà mình yêu thích. Cũng chẳng biết có phải vì chủ quán thích chuồn chuồn hay không mà tranh ảnh chuồn chuồn treo đầy quán, đặc biệt là những con chuồn chuồn bằng sắt uốn mềm mại đậu trên tường hoặc trên các góc nhà. Từ biển hiệu, bàn ghế, đĩa sứ, đồ vật trang trí cho đến cuốn menu đều mang biểu tượng đáng yêu này.
Thứ hai là đến “Chuồn chuồn quán” đem lại cho mình một cảm giác rất khác lạ. Trông từ bên ngoài, ngôi biệt thự Pháp cổ có nét gì đó yêu kiều, đài các như một cô tiểu thư quyền quý. Nghe nói đây là biệt thự của cô Tư Hồng, người phụ nữ Việt đầu tiên lấy người nước ngoài. Hẳn chủ nhân của quán muốn lưu giữ lại chút gì đó vàng son một thời nên vẫn giữ nguyên kiến trúc cũ, vẫn cổng ấy, hiên ấy, tường ấy đã ngả màu thời gian, một ngọn đèn kiểu cách, với thêm một cái biển hiệu cầu kỳ.
Nhưng bước vào trong căn phòng nhỏ, lập tức thấy tan biến đi cảm giác xa lạ bên ngoài, chỉ còn không khí ấm cúng tỏa ra từ ánh đèn vàng dịu, lối bài trí nhẹ nhàng và cả từ cái lò sưởi chắc chưa bao giờ có khói. Thi thoảng, câu chuyện với bạn bè ngãng ra, ngước mắt lên lại bắt gặp một hình ảnh nào đó thân thương trong cuộc sống: hai cụ già tựa bên nhau trong buổi sáng hồ Gươm, gánh hàng rong qua đường, nụ cười rạng rỡ của thiếu nữ…
Thứ ba là... chẳng biết nữa. Mình hầu như thích tất cả các ảnh treo trong quán, thích cách pha mocktail ở đây và thích album First Love của Yurima mà quán thường hay mở. Thậm chí, có khi thích chỉ vì chút nắng chiều rọi qua bóng lá xanh rờn, qua cửa sổ, qua đám ly cốc lanh canh…
Có lẽ vì thế mà quán này sẽ rất tuyệt nếu đến vào mùa đông! Hoặc những khi cô đơn, không phải thầm gọi “bay đi, ôi cô đơn” mà là thầm nhắc “Nào, bay đến… Chuồn chuồn quán”!
skip to main |
skip to sidebar
Status
Be happy, my dear!
Monday, August 30, 2010
Total Pageviews
Danh mục
Powered by Blogger.
Nhắn nhủ - Rủ rê
Bài viết ngẫu nhiên
-
(Đang viết những bài nghiêm túc nhưng hôm nay sẽ thư giãn bằng 1 bài về việc… ăn) Giờ đây, sushi không còn là món ăn lạ với nhiều người Việ...
-
Nằm trong một con phố tĩnh lặng và khá là khuất nẻo, có vẻ như Vô ưu trà quán – 68E Trần Quang Diệu - đã tìm được một chốn đắc địa cho nhữn...
-
(Ảnh: www.hollywood-north.net) Một thế giới của thần thoại và viễn tưởng, thực và ảo, cuộc sống kiếp trước và kiếp này, và không chỉ là kiế...
-
Mình phải nói ngay rằng mình thiên vị quán này! Chứ sao! Chẳng thế mà cái quán không có gì nổi bật này lại khiến mình thấy rất dễ chịu, rất ...
-
Chẳng có gì là xa xỉ khi thi thoảng dành trọn một đêm cho một cuốn sách hay, nhưng có lẽ phải mấy năm rồi, kể từ khi tôi ra trường và chấm d...
-
Em mệt rồi không nói nổi lời yêu? Cứ giấu mãi điều gì sau mắt thẳm Mặc cho tôi với cuộc tình mê đắm Thề non cao rồi lại đến sông dài Em...
-
18+ không hẳn là độ tuổi, với mình đó là một qui ước để chỉ những gì dành cho những người trẻ đã thoát khỏi nỗi ám ảnh ôn thi đại học và vừa...
-
Những ngày vừa rồi bận quá, chẳng có thời gian mà viết lách. Nhà mới lại chưa lắp được mạng Internet thành ra có chạnh lòng hàng chục phút t...
-
Một không gian ấm cúng, tiếng sáo dìu dặt, ấm trà thơm được đặt chỉn chu trên khay tre, bên phong bánh đậu xanh ngọt ngào, Thiền quán (365 N...
-
Họ chia tay khi mùa hạ chưa về Chẳng đợi phượng về nhuộm màu cho kỉ niệm Chẳng đợi bằng lăng nhuộm hoàng hôn thành tím Lời yêu thươn...
Tôi là...
Kết nối
Bạn bè
Tìm kiếm
Điều khoản sử dụng
Vui lòng ghi rõ nguồn blog Hà Kim's Window hoặc các nguồn đã ghi chú khi bạn trích đăng thông tin tại đây.
Xin chân thành cảm ơn!
Xin chân thành cảm ơn!
0 Comment:
Post a Comment