Ngày hôm nay, một người đáng kính đã nhận xét mình là người “thực dụng”! Sốc! Thế nào là người thực dụng trong cách nói của người đáng kính ấy, mình cũng không biết nữa, có thể họ chỉ đùa, có thể là thật, dù thế nào, vẫn sửng sốt khi biết về mình-trong-mắt-người-khác như thế.
Mình không hiểu, thực sự không hiểu nổi. Trước con người đáng kính ấy, mình thậm chí cảm thấy sợ vì họ lớn quá, mình quá nhỏ và nhút nhát. Một lời nhận xét của người đó ảnh hưởng tới mình biết bao. Nếu là người khác thì mình chẳng để tâm làm gì. Thế mà… “Thực dụng” có lẽ là tính từ cuối cùng mình muốn nghe ai đó nhận xét về mình, bởi vì mình thấy nó khác mình quá, nó không giống mình, mình không giống như thế.
Có thể vì họ thấy rằng mình đã không theo đuổi văn chương hay nghề giáo viên như họ nghĩ. Có thể vì họ thấy rằng trong khi bạn bè mình chăm chỉ học hành và nghiên cứu khoa học thì mình học hành nhởn nhơ và cật lực làm việc cho những công ty chẳng liên quan gì đến thế giới sách vở cả. Có thể là một tỉ lí do nào đó…
Đành kệ thôi! Dù người ấy có đáng kính biết bao nhiêu, mình cũng không thể thay đổi cách sống của mình được. Mình muốn sống tự do, được làm những công việc mình thích, giao tiếp với những người trẻ trung và năng động. Mình đã lựa chọn và phải chịu trách nhiệm về điều ấy, những người nói này nói kia - họ không thể sống thay cuộc đời của mình được. Nhưng mà bị hiểu lầm không rõ lí do như thế thì cũng hơi đau khổ một chút, hơi chán, hơi muốn khóc…
Và đôi khi, những lần như thế này, cũng là để mình tự nhìn lại mình…