Không phải lần đầu tiên về quê anh nhưng lần đầu tiên ăn Tết xa nhà, mình những tưởng sẽ có nhiều điều bỡ ngỡ. Thế nhưng, 3 ngày Tết trôi qua thật êm đềm, như một hơi thở sau chuỗi ngày vật vã ở Hà Nội.
Đúng hơn, có lẽ phải gọi là “nghỉ Tết” chứ không phải “ăn Tết”. Những giấc ngủ vùi ấm áp, bữa cơm gia đình đông vui, và một bầy nhóc con líu ríu “cô Hà ơi cô Hà…”. Hạnh phúc đến thật bình dị trong tay.
Ở đâu, mình cũng thích các khu vườn. Chẳng hiểu vì sao nữa. Có lẽ do ám ảnh của kỷ niệm về khu vườn tuổi thơ đã mất. Vườn nhà anh không rộng, nhưng đủ để mình yêu.
Dưới những dàn tre. Mùa đông đã rũ sạch gần hết lá cây trong vườn...
Trong vườn táo, thiếu mỗi con rắn nữa thôi
Gió rít! Hai đứa chạy xe máy về quê, buốt cứng chân. Chạy về với những câu chuyện anh kể ngày xưa. Ngày xưa, ông chặn cả một khúc suối và vớt sạch rêu cho các cháu chơi. Ngày xưa, ông trồng rau trong vườn, trồng được cây nào cháu theo sau nhổ sạch cây ấy. Ngày xưa, anh chân đất áo phong phanh, chạy băng qua cánh đồng vì sợ mẹ đón về… Mình yêu những câu chuyện ấy và có thể nghe mãi, nghe mãi mà không chán. Ông ngoại và bà ngoại
"Một bếp lửa chờn vờn sương sớm
Một bếp lửa ấp iu nồng đượm
Cháu thương bà biết mấy nắng mưa"
Một bếp lửa ấp iu nồng đượm
Cháu thương bà biết mấy nắng mưa"
Trở lại tuổi thơ leo trèo nghịch ngợm
Bên suối
Một cõi bỏ quên
Mình thích chạy qua nhà cậu, ngắm những cột gỗ vàng ươm nâng đỡ ngôi nhà như một bông hoa nở xùm xoè bên trên. Mình chưa thấy cái nhà sàn nào rộng và đẹp như thế!