Status

Be happy, my dear!

Thursday, December 03, 2015

Đoản khúc


Thursday, November 05, 2015

...

Số phận quả thực là kết quả của sự lựa chọn chứ không hề do tiền định. Chỉ có điều, con người không biết được hết trước các phương án để mà cân nhắc, suy xét cho sự lựa chọn của mình. Hoặc là đinh ninh hai năm rõ mười rằng mình đã chọn điều tốt nhất, đúng đắn nhất, phù hợp nhất. Hoặc là nhắm mắt mà chọn bừa lấy một phương án nào đó, hên xui! Thà là như thế, để có một quyết định cho rồi. Nhưng cuộc đời trớ trêu cứ bắt ta phải liên tục chọn lựa. Kể cả lúc ta đã mỏi mệt rã rời...

Đến bao giờ mới thôi tự hỏi: Tại sao? Tại sao lại như thế? Xét cho cùng, mọi thứ đều chỉ là tương đối thôi. Bao giờ mới thực sự buông bỏ mọi thứ để tâm được an trú?

Thursday, October 15, 2015

Buông

Môi run, tóc rối
Lạnh
Gọi mong mỏi, yêu thương!
Mải miết những đêm dài chạy trốn cô đơn

Thôi, buông!
Đã đủ? Hay chỉ là không chịu nổi nữa
"Ký ức bây giờ là mảnh vỡ đầy tay"

Friday, September 18, 2015

Chia



Chia cho em một đời tôi
Một cay đắng
Một niềm vui
Một buồn
Tôi còn cái xác không hồn
Cái chai không rượu tôi còn vỏ chai

Chia cho em một đời say
Một cây si
Với
Một cây bồ đề

Tôi còn đâu nữa đam mê
Trời chang chang nắng tôi về
Héo khô

Chia cho em một đời thơ
Một lênh đênh
Một dại khờ
Một tôi

Chỉ còn cỏ mọc bên trời
Một bông hoa nhỏ lặng rơi
Mưa dầm.

(Nguyễn Trọng Tạo)

Monday, August 31, 2015

Em phải làm sao?


Rượu thì cay
Môi thì đắng
Họng thì khô
Đời thì rộng lớn
Lòng người thì chật
Nỗi nhớ thì dài
Anh thì xa
Người dưng thì lạ
Em thì cô đơn.

(Nguyễn Hoàng Thảo Hương)

Tuesday, July 21, 2015

Một bàn tay để nắm một thương nhớ?


Giá như cuộc đời cho phép chúng ta làm điều đó
một bàn tay để nắm một thương nhớ?

Chỉ cần một bàn tay để nắm những yêu thương mà mình đã hiểu rõ
chỉ cần một bàn tay đã đủ niềm tin vào duyên nợ
chỉ cần một bàn tay cho ấm áp len vừa những kẽ hở
chỉ cần một bàn tay che chắn cho nhau một hơi thở
lúc khốn cùng…

Chỉ cần một bàn tay, nhưng sao đủ cho lòng bao dung
những niềm riêng trở mình khi nửa đêm về sáng
muốn được tự ôm mình sao vẫn thấy không bằng được ôm bởi người khác
cũng là một vòng tay mà nơi thì được vỗ về nơi thì đầy nước mắt
biết phải làm sao?

Khi mình tưởng là bình yên thì sóng gió đã bắt đầu
không lo toan nào có thể chứa trong lòng hạnh phúc
đi bên cạnh nhau với niềm vui mình không bao giờ bỏ cuộc
cố chấp thêm một lần đau và cho là trái tim sáng suốt
như một dòng chảy ngược
sinh ra để cô đơn!

Bất cứ cuộc đời nào đều cần thấy mình đầy đủ yêu thương
mới nhận ra rằng đang dần mất mát
để cho mình khóc hay cười trên những giới hạn
rồi quay đi phía nào còn ánh sáng
như mọi người…

Chỉ là phải tự nhủ mình sống không vì bản thân mình vui
phải tự nhủ có bao nhiêu người được như mình đang thế
phải tự nhủ cho đi mới là tất cả…
phải tự nhủ đời mình chưa bao giờ là chiếc lá
rơi xuống để làm gì?

Mỗi ngày thức dậy rồi bước đi
vì ngoài kia vẫn còn trăm ngàn khoảng trống
không có mình thì cuộc đời này vẫn rộng
có thêm mình thì cuộc đời này cũng chẳng chật hẹp
trong những nhịp tim…

Giá như cuộc đời cho phép chúng ta nắm một thương nhớ
trong một bàn tay vẫn kiếm tìm?

(Nguyễn Phong Việt)

Tuesday, June 30, 2015

Nghĩ lại về Paustovski

1
Đồi trung du phơ phất bóng thông già
Trường sơ tán. Hồn trong chiều lặng gió
Những trang sách suốt đời đi vẫn nhớ
Như đám mây ngũ sắc ngủ trong đầu…
“Lẵng quả thông” trong suối nhạc nhiệm màu
Hay “Chuyến xe đêm” thầm thì mê đắm,
Mùi cỏ dại trên cánh đồng xa thẳm
Một bầu trời vĩnh viễn ướp hương hoa.
– “Có thể ngày mai ta cũng đi qua
Một cánh cửa nao lòng trong truyện “Tuyết”?
Có tiếng chuông rung, và con mèo Áckhíp
Ánh nến mơ hồ như hạnh phúc từng mong…”
Xa xôi sao… Thời thơ ấu sau lưng!
2
Nhưng không phải thế đâu, không phải thế đâu, cuộc đời không phải thế!
Giọt nước soi trên tay không cùng màu sóng bể
Bể mặn mòi, sôi sục biết bao nhiêu
Khi em đến bên anh, trước biển cả dâng triều.
Ta thu hết xa khơi vào trong lồng ngực trẻ
Dám thử mọi lo toan để vạch dấu chân trời
Dấu xanh thẳm khi bình minh vụt đến
Dấu đen rầm khi đáy bóng đêm trôi…
Và hạnh phúc vỡ ra như một nốt đàn căng,
Nốt cao quá trong đời xao động quá!
Hạnh phúc cực hơn mọi điều đã tả
Lại ngọt ngào, kỳ lạ, lớn lao hơn.
Anh đã đi qua bão lốc từng cơn
Cây rung lá trong chiều thanh thản nhất
Anh qua cả màu không gian ngây ngất
Một tiếng thầm trong nắng mới lao xao…
Em đã đến rồi đi, như một giấc chiêm bao!
3
Bây giờ, anh biết nói gì hơn?
Có thể, ngày mai thôi… Có thể…
“Hoa tóc tiên ơi! Sớm mai và tuổi trẻ”.
Lật trang nhật ký nào cũng chỉ xát lòng thêm…
Pauxtốpxki là dĩ vãng trong em
Thành dĩ vãng hai ta. Bây giờ anh ngoảnh lại:
Nhưng không phải thế đâu, không phải thế đâu, anh hiểu rằng không phải…
Như tuổi thơ, vừa đó đã xa vời!
Đưa em đi… Tất cả thế xong rồi,
Ta đã lớn. Và Pauxtốpxki đã chết !
… Anh vẫn khóc khi nghĩ về truyện “Tuyết”
Dầu chẳng bao giờ mong đợi nữa đâu em!
(Bằng Việt)

Saturday, June 06, 2015

Yêu


Yêu!
Không yêu!
Không thể không yêu!
Không thể tiếp tục yêu!
...

Saturday, May 30, 2015

Đợi

"Tình anh như lá
Reo vui mỗi ngày
Có chim về hót
Trong lòng sớm mai

Mai này lá rụng
Là mùa thu phai
Không, tình anh vẫn
Âm thầm trong cây

Khi mùa xuân đến
Tình anh lại đầy
Lá nằm trong lá
Tay nằm trong tay"

(Nguyễn Nhật Ánh)

Tuesday, March 10, 2015

Nhớ

Rồi sẽ quên thôi
Như chùm linh lan run rẩy rơi xuống
Từng giọt buồn trong vắt
Nỗi nhớ cồn cào bám chặt
Sẽ vơi!

Nhớ một người không thể nói thành lời
Yêu - hết yêu: hai điều không báo trước!
Nhắm mắt vào để thôi gào thét
Nỗi nhớ không tên!

Vùi mặt vào đêm
Không trốn nổi cô đơn rát bỏng
Giấu mình vào đâu cũng thấy lòng trống rỗng
Mong quên!

Friday, February 20, 2015

Năm mới, ngày mới


Khai bút đầu năm lẽ ra phải viết về điều gì đó trong trẻo, tốt lành, vui vẻ. Đâu đâu cũng tràn ngập những hình ảnh tươi vui, đẹp đẽ, cứ như thật! Bất chấp một năm khó khăn nói chung vừa qua và những âu lo của một năm mới đến.
Phải, tôi không còn là cô bé ngây thơ thuở nào còn mong ngóng giờ khắc giao thừa, nghe tiếng pháo mà lòng hân hoan rạo rực muốn viết, viết tràn trề cho thoả cảm xúc. Tôi đã khác, như một sự tất yếu. Duy có điều, tôi biết rằng tôi không sống khác được! Cho dù cuộc sống này đầy rẫy những điều phi nhân, tôi sẽ không để nó giết chết sự sống của mình. 
Cho dù, chỉ để gió cuốn đi!
Tôi mong sao con gái bé nhỏ khi lớn lên cũng sẽ như thế, bởi chẳng có lý do gì giúp ta mạnh mẽ hơn cả là tin vào chính mình. Tôi chẳng có gì để nuôi dưỡng con, và tự hào với con, ngoài một-tâm-hồn-đẹp!
Tiếc thay, điều đó nghe có vẻ lỗi thời!

Wednesday, January 07, 2015

Hy vọng

Hy vọng là âm thanh của sự lặng im
Từ trong đất, nảy hạt mầm xanh biếc
Đừng biến mất, cũng đừng lớn lên quá vội
Lắng nhựa từ đất
Đọng khí từ trời
Nhận hơi ấm từ người
Để đủ yêu thương, cho đủ ngọt bùi


Bình yên nhé, chờ một ngày nắng ấm!