Status

Be happy, my dear!

Monday, December 25, 2006

Entry for December 26, 2006


Ngày của Kid, mở đầu bằng một lời chúc thật đặc biệt và dễ thương...

Rùi lời chúc của bạn bè, hàng xóm, các anh chị, và cả "thầy" nữa ...
Lên PanNature được tặng một cái bánh sinh nhật rất đẹp...
Buổi tối sinh nhật lại được anh Đô tặng 1 cái bánh nữa, rất ngon, tự dưng thấy quý anh Đô quá trời... Bạn bè anh em ngồi lai rai tâm sự đâu chẳng thấy, chỉ thấy nồi lẩu hết veo với tốc độ kinh hoàng...

Có điều trùng hợp là mọi người đều tặng mình hoa đồng tiền (?) chắc là mong mình rủng rỉnh đây Hậu sinh nhật, các anh chị em ở Vnnetsoft còn tặng Kid một con nhợn màu hồng rất iu nữa, hihi, Kid ta rất khoái chí...

Cám ơn mọi người thật nhìu. Thế là Kid ta nhớn thêm một tuổi rùi ạ...

P/S: Hum nay là ngày Dân số Việt Nam - kid ra đời để phản đối chính sách của Nhà nước Nếu không nhầm thì hôm nay cũng là ngày BOXING DAY - ngày để tặng quà và để nhận quà, hihi
*****************
Màu của sinh nhật

Mỗi ngày sinh lại mang một màu sắc tương ứng. Màu này sẽ phần nào nói lên tính cách con người bạn. Hãy thử xem bạn là người như thế nào nhé.

Sinh từ ngày 23/12 đến 1/1 hay 25/6 đến 4/7: Đỏ

Ưu điểm: Bạn là người dễ thương. Bạn hay kén chọn nhưng luôn được mọi người yêu quý và bạn cũng thích cảm giác đó.

Nhược điểm: Thất thường, dễ vui dễ buồn. Hợp với những người nhẹ nhàng và biết cư xử, dễ nói chuyện và chiều được tính hay thay đổi của bạn.

2/1 đến 11/1 hoặc 5/7 đến 14/7: Da cam

Ưu điểm: Bạn rất có trách nhiệm với mọi hành động và lời nói của mình. Bạn biết cách cư xử, kể cả với những người mà bạn không ưa. Luôn có mục tiêu trong cuộc sống và thích tranh đua.

Nhược điểm: Bạn ít tin tưởng mọi người, kể cả bạn thân. Tuy nhiên, một khi bạn đã thừa nhận là bạn tin tưởng ai, bạn sẽ tin người đó cả đời.

12/1 đến 24/1 hay 15/7 đến 25/7: Vàng

Ưu điểm: Bạn ngọt ngào và trong sáng. Luôn được nhiều người tin tưởng và khả năng lãnh đạo của bạn thì khỏi phải bàn. Đó là vì bạn quyết đoán, luôn biết lựa chọn đúng vào những lúc cần thiết.

Nhược điểm: Bạn là mẫu người khá hoàn hảo nên khó ai tìm ra được nhược điểm của bạn. Có lẽ điều mà mọi người hay kêu ca chỉ là bạn hay mơ mộng và muốn thực hiện cả những giấc mơ nhiều khi thiếu thực tế của mình.

Từ 25/1 đến 3/2 hay 26/7 đến 4/8: Hồng

Ưu điểm: Điểm tuyệt vời ở bạn là bạn luôn cố gắng hết mình, luôn thích giúp đỡ và quan tâm đến người khác, rất lãng mạn.

Nhược điểm: Khó thỏa mãn và hay suy nghĩ tiêu cực, hoặc ngược lại, đôi khi quá viển vông.

Từ 4/2 đến 8/2, từ 2/5 đến 14/5 hay 5/8 đến 13/8: Xanh biển

Ưu điểm: Tính tình nghệ sĩ là đặc điểm tiêu biểu của bạn. Rất lý trí và biết chọn lựa.

Nhược điểm: Bạn cũng hơi thiếu tự tin và vì suy nghĩ rất lý trí nên đôi khi bạn quên mất rằng có những chuyện cần trái tim nhiều hơn là bộ não.

Từ 9/2 đến 18/2 hay 14/8 đến 23/8: Xanh lá cây

Ưu điểm: Bạn dễ hòa đồng, dễ thích nghi với môi trường và những người bạn mới. Cũng là mẫu người lựa chọn và bạn luôn đòi hỏi người yêu phải quan tâm và chú ý đến mình, vì bạn cũng đối xử tốt với người đó y như vậy.

Nhược điểm: Không phải là mẫu người hay e thẹn và càng không quá tế nhị, nên đôi khi bạn có thể làm người khác buồn vì lời nói của bạn đấy.

Từ 19/2 đến 29/2, 24/8 đến 2/9: Nâu

Ưu điểm: Bạn sôi nổi và ham hoạt động. Điểm có lợi nhất cho bạn là một khi bạn nhận ra rằng mình không đạt được điều gì, bạn chấp nhận và tìm cách khác đi tiếp chứ không quá bị ảnh hưởng.

Nhược điểm: Mọi người có thể nhận xét rằng thật khó để thân thiện với bạn.

Từ 1/3 đến 10/3 hay sinh nhật vào 22/12: Xanh lam

Ưu điểm: Trông bạn rất thân thiện và bạn cũng luôn tự hào về điều đó. Suy nghĩ chín chắn và luôn có giải pháp thích hợp, ít khi phạm sai lầm. Bạn cũng thích lãnh đạo, thích điều khiển được người khác. Và tin tốt là điều đó không quá khó đối với bạn.

Nhược điểm: Đôi khi bạn có những tiêu chuẩn quá cao và luôn đòi hỏi sự hoàn hảo. Đừng quên rằng sự thiếu hoàn hảo làm nên sự hoàn hảo nhé.

Từ 11/3 đến 20/3, 13/9 đến 22/9: Vàng chanh

Ưu điểm: Bạn bình tĩnh và rất có trách nhiệm, nên bạn đừng ngạc nhiên khi ai cũng thích giao cho bạn những việc lớn.

Nhược điểm: Bạn dễ ghen tuông và hay than phiền, càu nhàu vì những thứ rất nhỏ nhặt.

Sinh nhật 21/3: Đen

Ưu điểm: Là mẫu người của sự can đảm và thích chấp nhận rủi ro. Rất kiên định, một khi bạn đã quyết định chuyện gì thì cực kỳ khó lay chuyển.

Nhược điểm: Không thích có những thay đổi trong cuộc sống và bạn thấy khó chịu khi những người xung quanh mình thay đổi.

(Theo VnExpress)

Sunday, December 24, 2006

Noel 2006

12h Đêm Giáng sinh...

...Mong những người bạn của mình có một đêm Giáng sinh thật vui vẻ và hạnh phúc!!!

Ở cái thung lũng nhỏ bé giữa núi của mình, không biết bạn đón Giáng sinh thế nào? Trên những đường phố đông vui của Hà Nội, lúc này bạn đang đứng ở nơi đâu? Người bạn phương Nam của mình, không biết bạn đã đón một đêm Giáng sinh nhiệt đới ấm áp ra sao? Mình nhớ bạn và mình cầu chúc cho bạn nhiều điều...

Giáng sinh năm nay, với mình, bình yên và giản dị. Như nó vốn thế! Có lẽ mình già rồi, khi mà đúng vào khoảnh khắc đẹp nhất trong đêm Giáng sinh, mình lại ngồi đây viết blog. Không nhà thờ, không trà, không nhạc, không nhiều thứ...

Có lẽ 2 ngày tham gia SPW với PN đã làm mình kiệt sức hoàn toàn. 23-24/12, trong khi nhà nhà đi chơi, người người đi ăn, thì mình bị "giam lỏng" 2 ngày trong phòng vì cái SP, 2 ngày đầu óc căng thẳng, nghĩ và nghĩ... Đêm qua còn thức đến gần 4g sáng buôn chuyện với cô em gái sang chơi nữa, thành ra sáng nay ngồi họp mình đau đầu kinh khủng, chỉ còn nghĩ được đến 1 thứ duy nhất: tea break!

Tới 5g chiều, kết thúc họp cũng là lúc mệt rã rời. Dù rất muốn đi ăn uống và karaoke mừng Noel với PN, mọi người cũng đề nghị tổ chức sinh nhật luôn tối nay, nhưng không còn sức đâu mà đi nữa. Phóng xe vù vù về nhà, mở cửa phòng, lao vào và gieo mình cái bịch xuống giường, tưởng như có thể ngủ đến chết được. Vậy mà mắt cứ mở thao láo...

Không khò được, tới 9g đành mò ra đường lượn lờ, thở ké chút không khí đêm Giáng sinh. Đường phố đông nghẹn, nhưng riêng ngày này, nếu không tắc đường thì chắc là sẽ buồn lắm. Nhiều nhất là 8x, 9x. Các girl trông ai cũng xinh, cũng lấp lánh (1 phút tủi thân). Mình cứ đi vòng vòng vậy, chẳng rẽ vào đâu cả, chỉ đi và ngắm thôi... Đi ăn tối. Rồi lại đi và ngắm. Kể ra thì thật là tẻ nhạt, nhưng mình chỉ cần có thế. Đi và ngắm, và sung sướng thấy mình cũng đang hoà trong không khí của đêm Giáng sinh. Thế thôi. Chắc mình có sở thích hơi kì cục, vui lây cái niềm vui của người không quen biết...

Vả chăng, mình đã qua một ngày trọn vẹn, làm việc hết mình, thư giãn một chút, chia sẻ và tận hưởng... Thế là đủ với mình...

Chỉ nuối tiếc một điều, năm nay nhiều việc linh tinh quá, không còn thời gian làm thiệp hay đi chọn quà Noel tặng bạn bè... Mỗi năm lại thấy mình thiếu quan tâm tới bạn bè hơn trước hay sao ấy?! Thôi, để năm sau, năm sau...

Sunday, December 17, 2006

The 1st Noel - Giáng sinh đầu tiên



Đi qua phố những ngày này thấy bao nhiêu là hình ông già Noel đang cười hớn hở, hình như trông ông càng ngày càng bảnh bao hơn (mỗi năm được xuất hiện có một lần mừ)… Thiệp Giáng sinh, quà tặng Giáng sinh cũng rất nhiều. Hà Nội lạnh càng làm cho Giáng sinh như gần thêm… Lướt qua “phố blog” còn thấy không khí tưng bừng hơn. Các bloggers thi nhau đổi theme sang những hình ảnh về Giáng sinh, và màu đỏ - trắng là màu được ưa thích nhất trong dịp này. Giáng sinh không còn đơn thuần chỉ là ngày lễ năm mới của các nước phương Tây nữa, đó là dịp để mọi người gần nhau hơn…
Trước đây tôi không hề nghĩ thế! Cái con bé bảo thủ và cổ lỗ trong tôi tự nhủ rằng những ngày này chẳng có liên quan gì tới mình hết, mình không theo Đạo, không hiểu về Kinh Thánh nên mình không thể hiểu được ý nghĩa thực sự của ngày này, vậy tại sao cứ phải chạy theo những dịp lễ của người ta làm gì. Tôi đã nghĩ thế đấy. Và thản nhiên đi qua mùa Vọng Giáng sinh, không một chút xúc động mảy may...
Cho đến Giáng sinh đầu tiên…

Chẳng hiểu sao hôm đó anh lại đến. Trời lạnh khủng khiếp, lạnh hơn bất cứ ngày đông nào tôi từng nếm trải trong đời. Chúng tôi ngồi trong một quán trà nhỏ, tay run run bưng cốc trà vương vất hương, lặng im nghe bản nhạc giáng sinh êm ái vang lên. The first Noel, the angel did say, was to certain poor shepherds in fields as they lay; in fields where they lay keeping their sheep, on a cold winter's night that was so deep. Noel, Noel, Noel, Noel…

Chúng tôi lang thang giữa dòng người và xe. Đường phố đông nghẹn. Nhà thờ lớn không dành cho chúng tôi lối vào, vậy là vòng ra nhà thờ Cửa Bắc. Chen chúc. Xô đẩy. Tôi còn kịp thấy rất nhiều người đeo cây thánh giá.

Rồi bất thần, hình như Chúa vừa nháy mắt một cái, cả đám đông phía sau đẩy tôi trôi tuột vào trong lòng nhà thờ. Ngay lập tức tôi cảm thấy không khí thiêng liêng ùa ngập xung quanh. Trên bậc cao chính giữa (trông xa như một vòm sáng trắng ấm), dàn đồng ca mặc áo trắng muốt cầm nến trắng đứng nghiêm trang, rất nhiều hoa trắng, khăn trải bàn cũng trắng… phủ lên tôi một cảm giác thanh sạch và tinh khôi. Vị linh mục đang đọc gì đó, tôi thấy những người xung quanh cũng lẩm nhẩm đọc theo, nghe không rõ là điều gì. Bất giác, tôi cũng chắp tay… Tôi đã ước điều gì trong đêm giáng sinh đầu tiên? Tôi quên rồi…

Thốt nhiên, tôi reo lên “Cửa sổ nhà thờ đẹp quá!”. Anh phì cười: Ngốc, đó là tranh kính, không phải là cửa sổ màu đâu! – Không, trông giống như những ô cửa sổ màu xanh dương và vàng mật ong đan nhau trong vắt, đẹp kì lạ. Tôi khăng khăng bảo vệ ý kiến của mình. Sau này, tôi đã đọc rất nhiều sách về kiến trúc nhà thờ để biết được rốt cuộc đó là tranh kính hay cửa sổ, nhưng giờ thì tôi quên tiệt, chỉ còn lưu lại ấn tượng rất sâu về mái vòm vút cao, với muôn ngàn mảnh vàng xanh đan nhau lấp lánh…

Chúng tôi gửi xe, đi bộ vòng qua Bờ Hồ, rất đông người nước ngoài đang vui vẻ chúc mừng nhau. Bỗng nhiên, một người nước ngoài đạp xe ngược chiều dừng lại, gương mặt hồng vì gió lạnh, ông quay ra phía chúng tôi, nháy mắt và hét vang “Merry Christmas”! Và cười, rồi đạp xe đi mất. Tôi tròn mắt, quay sang anh, anh quay sang tôi, rõ ràng không còn ai ngoài chúng tôi đang đứng ở đó.

- Ông ấy vừa nói với mình à?

- Chắc thế rùi, còn ai vào đây đâu

- Ông ấy nói gì thế?

- Chúc Giáng sinh vui vẻ!

- Ơ, thế phải chạy nhanh lên, đuổi theo để chúc lại ông ấy…

Thế là chúng tôi chạy băng băng trên đường, chạy mãi, chạy cho đến lúc khuôn mặt cũng đỏ ửng, tan đi giá rét và hồng hào tươi mới niềm vui đầu năm. Không tìm được người ấy đâu nữa, giữa phố đông, người ấy đã đi qua mà không biết rằng lời chúc Giáng sinh kia đã gieo vào lòng tôi bao niềm vui sướng ngọt ngào… Thật đơn giản, chỉ một lời chúc mà thôi…


…Năm qua đi, Giáng sinh luôn nhắc tôi nhớ lại nhà thờ, anh và lời chúc của người ấy… Tôi biết rằng, mãi mãi sau này, bài hát giáng sinh mà tôi muốn nghe nhất vẫn sẽ là…

Tuesday, December 12, 2006

Kỷ niệm 1 năm ngày gặp bạn




Kỷ niệm 1 năm ngày gặp bạn, hai đứa đi uống cafe trên May... Cái ảnh này bạn ngố không chịu được, nhưng trông hay hay (bạn nhỉ? ^_^)

Sunday, December 10, 2006

Niềm tin


Tôi, một tín đồ của Chủ nghĩa hoài nghi, ngày hôm nay đã phải dừng lại, băn khoăn khi đọc những dòng này:

...Những người vô thần không làm tôi khó chịu, mà là những kẻ hoài nghi. Tính hoài nghi cũng có công dụng, nhưng chỉ một lúc thôi. Chúng ta ai cũng phải qua chỗ Đồi Sọ. Nếu Đấng Christ còn phải chơi với hoài nghi, thì chúng ta tất cũng đều phải vậy. Nếu Đấng Christ đã phải qua một đêm cầu nguyện khẩn thiết trong đau khổ, nếu Người đã kêu lên trên thập giá: "Cha ơi, Cha ơi, sao Cha nỡ bỏ con?" thì tất nhiên chúng ta ai cũng có quyền nghi hoặc. Nhưng chúng ta phải bước tới. Lấy hoài nghi làm triết lý sống ở đời thì cũng như lấy sự bất động làm phương tiện giao thông vậy.

(Yann Martel - Cuộc đời của Pi)

Wednesday, December 06, 2006

Thi Triết học


Triết luôn là môn học làm tôi ngán ngẩm ở trường. Tôi thấy nó hay, nhưng không thích học kiểu ê a, còn nếu học cẩn thận thì tôi không đủ chăm chỉ và nghiêm túc Image...

Hôm chủ nhật vừa rồi, tôi đi thi văn bằng 2 ở trường ĐH Ngoại ngữ - ĐH Quốc gia. Mặc dù đã đăng ký trước đó một tháng nhưng với bản tính lười cố hữu, tôi cũng không xem qua bài vở gì. Đến ngày thi thì cứ thế đi thi thôi. Của đáng tội, hôm thứ 7 trước đó vừa có vụ ăn chơi nhậu nhẹt với Vnnetsoft, lúc về đến nhà đã mệt lử, lại còn ham hố vào mạng chat chit tới gần 1 giờ sáng! Thế là, thế là... sáng hôm sau tôi đi thi môn Triết trong tình trạng đầu óc toàn lời bài hát mà mọi người hát trong quán karaoke Image.

Đến phòng thi: môn Triết được mang tài liệu! Một vài thí sinh bán tín bán nghi, vẫn giắt theo vài quyển để "phòng thân", nhỡ đâu đó là tin vịt. Ấy thế nhưng tin đó không "vịt" tí nào, thí sinh được sử dụng tài liệu thoải mái, muốn chép gì thì chép. Chỉ có điều: đề thi chẳng có gì chép được nguyên xi từ trong giáo trình ra cả!

Đề gồm một phần trắc nghiệm và một phần tự luận, bài làm trong 90 phút. Cái phần trắc nghiệm thì khỏi nói, chép thế quái nào được! Còn phần tự luận cũng khoai nốt, toàn vấn đề buộc thí sinh phải tự ngồi mà nặn ra. có 4 câu hỏi tự luận, mỗi vấn đề nêu ra chỉ giới hạn trình bày trong một đoạn văn ngắn, không cần dài dòng.

Cá nhân tôi thấy đề thi Triết học kiểu này rất hay. Nó khiến tôi hứng thú hơn hẳn kiểu thi môn Triết ở trường ĐH của tôi: sinh viên phải học (thuộc) và nhớ gần như hết cái quyển giáo trình chuẩn màu vàng vàng (không nhớ tên chính xác), đề thi thường đặt ra vấn đề rất rộng, sinh viên cứ gọi là viết gãy tay, kín đặc mấy tờ giấy thi trong 150 phút (?) - không nhớ nữa, chỉ nhớ là lâu khủng khiếp... Còn nhớ, khi tôi học môn này năm thứ nhất: giảng viên cứ dạy tràng giang đại hải, sinh viên thì biến thành cá chép hết lượt! Chính vì kiểu dạy và học thụ động này mà cũng có lần, trường muốn "đổi mới phương pháp giáo dục" nên cho thi thử kiểu đề trắc nghiệm nhưng kết quả là sinh viên rớt lộp độp, đành quay về kiểu ra đề thi truyền thống...

Không biết bây giờ mọi thứ đã thay đổi chưa? Mấy năm nay, ngành giáo dục hô hào đổi mới ác liệt, hy vọng có gì đó chuyển biến! Chỉ có điều, một lần đi thi ở trường bạn đã làm dày thêm trong tôi cái ấn tượng: những người trong ngành giáo dục lại là những người chậm đổi mới hơn cả! Giống như ngày xưa đi học, tôi ghét nhất môn "Phương pháp dạy học" vì phần lớn những giảng viên dạy tôi môn đó lại là những người phi phương pháp nhất...

Tuesday, December 05, 2006

Kiss me



Kiss me out of the bearded barley
Nightly, beside the green, green grass
Swing, swing, swing the spinning step
You wear those shoes and I will wear that dress.

Chorus

Oh, kiss me beneath the milky twilight
Lead me out on the moonlit floor
Lift your open hand
Strike up the band and make the fireflies dance
Silver moon's sparkling
So kiss me

Kiss me down by the broken tree house
Swing me upon its hanging tire
Bring, bring, bring your flowered hat
We'll take the trail marked on your father's map

Chorus (repeat)

(Sixpence none the richer)

Saturday, December 02, 2006

Tạm biệt Vnnetsoft !!!


Tạm biệt Vnnetsoft...



... Hôm nay công ty nhậu nhẹt một bữa tưng bừng tại nhà Mr Tún (iem xin lỗi đã gọi trộm sếp như vậy), vừa là thử độ bền nhà mới của sếp, vừa là liên hoan chia tay... Ngồi hơi chật một chút nhưng rất ấm và rất vui Image, chẳng mấy chốc mà hết veo 2 nồi lẩu, chị em uống rất hăng còn anh em thì cũng rất "húng"... Nhậu um sum rùi đội bóng Vnnetsoft ra sân, nhờ sự "xỉa xói", à nhầm, cổ vũ của 7 chị em, các anh em đã bất chấp gió rét, bất chấp đội bạn dẫn trước, bất chấp chấn thương, nói chung là ... chấp tất và chiến thắng oanh liệt 3-2. Nhưng hoành tráng hơn cả là sau đó đội ngũ "giọng ca vàng - bàn tay vàng" Vnnetsoft đã thể hiện một phong độ đỉnh cao trong quán karaoke... Đúng là phong cách của Vnnetsoft: "not only trưa mà tới tận tối luôn..." Image

Cảm ơn Vnnetsoft - nơi bắt đầu...

Em sẽ nhớ chị Dung - đồng đội đi ăn sáng của em, nhớ chị Thư - cầm đầu các vụ ăn chơi nhảy múa của Vnnetsoft, nhớ anh Cường - một nhiếp ảnh gia pro (chuyên lăm le chụp những cái...), nhớ chị Hoàn - người luôn động viên em, nhớ chị Hoa (mà chắc có muốn quên cũng không được vì hôm nay đã nhận được "hung tin" của chị ấy), nhớ Thịnh 3T, nhớ Tiến còi (cảm ơn đã giúp tớ!), nhớ sếp Tún - "perfect man", nhớ anh Cao (ấn tượng ngay từ lần đầu gặp), nhớ anh An - Moon dễ thương, nhớ Hoà - "busy man", nhớ chị Ngọc N-girl, nhớ đại ca Thuỷ (đệ còn gặp đại ca nhiều nhỉ?), nhớ chị Hương mũm mĩm, nhớ Huyền "xác ướp tái xuất giang hồ", nhớ em My mèo và em Giang, nhớ Hồng Hà (với một niềm ghen tị, he he, sao nó lấy chồng trước mình...), nhớ chị "Moon" Mabư béo và anh Light - Sôngôku còm, nhớ anh Sáng và kẹo M&M, nhớ Việt híp, nhớ Dzũng Nova, nhớ anh Quang quác nói nhiều hơn cả em (^^), nhớ chị Dung cười rất tươi, nhớ chị Hoài với cặp kính bự hơn cả mặt, chị Nhung và chị Tú (dù đây là lần đầu tiên em được nhậu với các chị), nhớ chị Tâm thường ưu ái cho em "bốc" trước bữa ăn, nhớ em ca sĩ Thôi Chấn Long hát rất hay, và nếu còn sót ai thì sau này em vẫn nhớ dù bây giừ ... chưa nhớ ra, hị hị...

Chúc mọi người "strong in bed, money in pocket & never sad"! Image

Bibi cả nhà, hẹn gặp lại... ngày mai! Image

Thursday, November 30, 2006

NCC


Ảnh chụp tại Trung tâm Hội nghị quốc gia, 22/11/06 - Ăn theo APEC ....

Nhìn có giống Leader không? hihi...

Wednesday, November 29, 2006

Mùa đông


(Nhớ mùa đông phố núi!!! Nhớ mẹ! Lục ra bài viết từ lâu lắm, từ giáng sinh năm 2000…)


Đêm!

Có tiếng gì lao xao trên mái nhà. Gió! Gió về. Đột ngột và khác lạ. Nghe rõ cả tiếng lá đêm chạm nhẹ nhàng xuống mái tôn. Gió ồn ào bứt từng vốc lá ném ra xa rồi lẩn đi rất nhanh. Cứ từng đợt, từng đợt. Chỉ còn lại những tiếng vọng xa xăm nghe như hơi thở mùa đang dội về…

Mùa rét của năm đã bắt đầu như thế…

Nhưng mẹ bao giờ cũng thức dậy trước mùa đông. Khi cái rét mới chỉ là luồng hơi mát ùa về từ trên núi, hãy còn êm êm, dịu dịu vây quanh giấc ngủ con. Mẹ lặng im nhóm lửa, nấu cơm sáng. Mùi thơm của hạt nếp chín bay lên vương vất toả quanh nhà. Con tỉnh giấc, hít đầy lồng ngực mùi thơm, cứ ngỡ đó là hương mùa đông vừa theo gió bay vào…

Sáng!

Con đường tới trường ngập trong sương, trắng xoá và tê buốt. Những bóng người lặn ngụp trong sương, lúc ẩn lúc hiện, nhạt nhoà như ảo ảnh. Tóc con bết những giọt sương lấp lánh, mười đầu ngón tay tím bầm vì rét. Gió thọc sâu vào tay áo, luồn vào cổ làm bật ra những tiếng xuýt xoa không ngừng. Chao ôi là rét!

Nhưng con thích mùa đông!

Bọn con gái xúng xính trong những cái áo rét đủ màu to tướng, những chiếc khăn len bay bay phấp phới, má đứa nào cũng hồng hồng. Tự dưng thấy chúng xinh xinh, đáng yêu quá! Bàn ghế kê sát vào nhau để bạn bè thủ thỉ những chuyện không đâu và chốc chốc lại có tiếng cười rúc rích ở một góc lớp. Có lẽ cái rét làm con người cần nhau và gần nhau hơn…

Con thích nhất là những ngày sương mù dày đặc, lạ chưa, đó cũng lại là những ngày có nắng. Cái nắng hiếm hoi giữa chuỗi ngày rét buốt không đủ để ấm nhưng đủ cho sương tan. Những cánh đồng ứ đầy sương từ đêm tối, giờ trông như những mảng khói bốc lên nghi ngút. Chỉ một lát nữa thôi, đám ruộng chỉ còn trơ gốc rạ kia sẽ vỡ tung ra vì tiếng cười non trẻ, bọn trẻ con sẽ túa ra như một bầy kiến, rồi túm tụm lại bên một cái bếp lò đào cạnh bờ ruộng, hít hà hơi ấm sặc mùi khói của rơm ẩm đang cháy. Có khi trong bếp còn có cả vài củ khoai nữa. Mùi khoai nướng mới thơm làm sao. Thế nào những khuôn mặt bầu bĩnh kia lát nữa cũng sẽ đen nhẻm đen nhem vì dính vỏ khoai cháy cho mà xem. Vậy nhưng chỉ khi nào ăn ở ngoài đồng với lũ bạn thì mới thấy vui. Tiếng bọn trẻ con cười vang cả cánh đồng. Ngày xưa, … con cũng là một trong những đứa trẻ ấy…

Mà thật lạ, những con suối mùa đông nước lại trong xanh và hiền lắm, soi rõ cả những viên sỏi nằm ngoan dưới đáy. Con mải mê tìm những hòn đá cuội lóng lánh, xếp hình lâu đài cao thật cao. Con mải mê cười trong thế giới cổ tích của riêng con. Những tiếng cười như viên sỏi chạm vào mặt nước khiến những con sóng nhỏ tròn xoe cứ lan ra, lan xa mãi.

Còn biết bao nhiêu kỷ niệm về mùa đông con không nhớ hết. Con cất vào hộp diêm của riêng con, mỗi khi buồn lại thắp lên một que diêm bé nhỏ để sưởi ấm lòng mình. Con vẫn yêu mùa đông.

Dù…

Mùa đông, tay mẹ nẻ nhiều. Những vết nẻ ngoằn ngoèo chạy trên tay mẹ, ứa ra dòng máu đỏ đau nhói.

Mùa đông, bố lái xe đi xa trên những con đường mịt mù sương muối. Con ước gì con là mặt trăng soi đường cho xe bố đi!...

Mùa đông, vườn cây của ông ngoại bị sương làm hỏng cả. Bà ngoại lại đau lưng mỗi khi gió thổi về.

Mùa đông. Có những đêm con nhìn qua cửa sổ, thấy bên kia nhà mình, những người nhà bệnh nhân nghèo không có giường ngủ nằm lay lắt dưới ngọn đèn ngoài cổng bệnh viện. Họ không có áo ấm như con…

Con nghĩ đến bạn con sáng sớm phải gánh rau – gánh sương - đi bán ngoài chợ, đến ông bà, và bố, và mẹ, và họ… Và con khóc. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, con vẫn yêu mùa đông.

Ngày con sinh ra là một ngày cuối đông mưa phùn gió bấc. Bố không dám đặt con xuống giường vì sợ con lạnh, bố cứ thế bế con trên đôi tay mỏi rã rời. Nếu không có mùa đông, con sẽ chẳng bao giờ hiểu được... Tính con cũng như mùa đông, lạnh! Mùa đông cho con sự đồng cảm. Và vì ngàn lẻ tình yêu khác, con vẫn yêu mùa đông!

Đêm nay là đêm giáng sinh cuối cùng của thiên niên kỷ. Với con, giáng sinh đơn giản là một ngày mùa đông, một ngày đông đặc biệt để nhớ và để yêu. Ngoài kia, có tiếng gì khe khẽ lại dội về. Sương! Đúng là sương thật! Sương lặng lẽ dạt dào từ trên đỉnh núi tràn về. Cái thung lũng nhỏ bé nằm lọt thỏm giữa những dãy núi càng trở nên nhỏ bé hơn. Chỉ có sương cứ dềnh lên mãi. Nhìn từ trên cao, thị xã mình như một nụ hoa ăm ắp sương. Con có cảm giác như đang đi giữa bồng bềnh kỷ niệm. Những buổi leo núi sáng, ngợp thở trong thung lũng sương, những tối đứng trên đỉnh đèo gió thốc, khuôn mặt bạn bè quây quần bên con…

Trong tim em một nỗi buồn


(Bài hát trong truyện thơ Tên cướp biển)

��� Trong tim em một nỗi buồn nào đấy

��� Cô đơn đang ngủ, bao giờ
��� Nghe tiếng đập trái tim anh, cũng dậy
��� Để rồi rơi hẫng trong mơ

��� �� �� �� �� Một tia sáng trong lòng em đang sống
��� �� �� �� �� Mong manh lặng lẽ vô hình
��� �� �� �� �� Nhưng bóng tối của buồn đau thất vọng
��� �� �� �� �� Không làm nó tắt vì anh

Đôi khi bước qua mồ em hãy nhớ
Thương em chôn dưới đất mềm
Em chỉ sợ, một điều em chỉ sợ:
Anh đã hoàn toàn quên em

��� � �� ��� � Trước khi chết em xin hãy nhớ
��� � �� ��� � Cho em chỉ một lần này
��� ���� ��� � Một giọt lệ lên khối tình đau khổ
��� � �� ��� � Để bù em khóc hôm nay...

��� �� �� �� �� �� �� �� �� � (Byron - Thái Bá Tân dịch)

Sunday, November 26, 2006

Chuyện chẳng có gì mà ầm ĩ cả!

�Tối nay, đang lượn web thì AB gửi cho tôi cái link ảnh kèm theo lời chú thích “người nổi tiếng với phóng sự ''''''''fucking Hà Lội ''''''''. Khổ nỗi, tôi không bít nó là gì, bèn lon ton hỏi:

�Kid: anh ơi, cái fóng sự đấy là gì thế ạ? iem lạc hậu chưa bít

AB: trời, hot thế mà giờ còn hỏi, nó đóng cửa rồi

Kid: anh có lưu hông?

AB: em tưởng tượng thế này, nó vừa post, trong vòng có 48h mà có đến gần 9000 comment

AB: http://www19.dantri.com.vn/nhipsongtre/2006/11/154423.vip, vào xem này, đưa cả lên đây

Kid: sao ko ai lưu lại? huhu…

AB: http://blog.360.yahoo.com/blog-tyCQOFUzdKiwh2kdPffm5g3HgfKkylA-?cq=1&p=1225

…..

�Tò mò vốn sẵn, Kid nhảy ngay vào đọc. Âu cũng là một thói quen khó sửa của tôi cũng như nhiều người khác (hì hì, kéo đồng bọn): thấy đông cũng xúm xít vào. Thế là hăm hở vào đọc hết cái blog của “người-nổi-tiếng” kia và cả cái bài đăng trên Dân trí. Thú thực là chả hiểu có phải vì mình trơ rồi hay không mà thấy… cũng thường thôi! Chuyện chẳng có gì mà ầm ĩ cả!

�Nhận thức, thói quen, cảm nghĩ, hoàn cảnh… của mỗi người là không giống nhau, vì thế cô bé kia có nhận xét lệch lạc về Hà Nội cũng là điều chẳng khó tưởng tượng chút nào. Chỉ có điều, cô bé lại đưa nó lên blog, và không ngờ được cái hiệu ứng đôminô mà blog có thể gây ra lại lớn đến vậy. Tôi đọc đi đọc lại thấy những điều cô bé viết về Hà Nội chẳng có gì là ghê gớm tới mức cô phải buột ra câu “F…”. Chắc có lẽ vì thế mà nhiều nhân nhảy vào comment dữ dội và thậm chí có những hành động quá khích như chửi bới, đe doạ…

�Sau chuyện này, cá nhân rút ra vài điều:

1. Giới trẻ bi giờ có vẻ quen mồm chửi bậy hơn hay sao ấy nhỉ? Chính cô bé trong bài viết tiếp theo trên blog cũng nói: “Ai quen chửi thề thì có thể dịch nó sang tiếng Việt đại loại như... cái đó tuỳ. Với tôi, "fucking" không phải là cái gì quá trầm trọng ^^”.

Còn Kid, bản chất cố chấp và cổ hủ, vẫn muốn “giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt”, he he (nói cho oai thế thôi, vẫn dùng từ “bậy bạ” lung tung)...

2. Cảm ơn mạng Internet! Nhờ có thế giới ảo mà thỉnh thoảng "cộng đồng" cùng ngồi lại bàn bạc sôi nổi với nhau về một vụ "hot" nào đó. Cũng nhờ vậy mà báo chí mới có thêm nhiều cái để giật tít.

3. Thế mới biết ở nước mình, đầu óc kì thị địa phương vẫn còn nhớn nhắm! Ai cũng thấy, à nhầm, nhiều người vẫn thấy cái “làng” của mình là nhất.

Lan man thêm: Chuyện này làm tôi nhớ tới một lần ngồi ăn tối với Maria trên City view, tôi có nói đại ý: một số người Hà Nội không thực sự tôn trọng người ngoại tỉnh và họ rất tự hào về cái gọi là "Hanoian". Maria đột ngột hỏi một câu làm tôi chết trân, không biết nói gì: "Tại sao lại vậy? Không phải là các bạn đang xây dựng một nước XHCN nơi mọi người đều hướng tới sự công bằng hay sao?"

*

�Quay trở lại chuyện chính, tôi thích cái kết bài trên báo Dân trí (mà thực ra là đăng lại từ Thể thao & Văn hoá):

Chắc nhiều người vẫn�biết�blog của anh Tây được mệnh danh viết blog tiếng Việt "hay kinh điển", Joe, người Canada. Với những bài viết dí dỏm về cuộc sống tại Việt Nam, blog của Joe đã thu hút một số lượng lớn người xem.

Nói như vậy để thấy, trong khi người nước ngoài có những suy nghĩ chín chắn về Việt Nam thì một bộ phận công dân Việt Nam lại có cái nhìn không bằng những người "xa lạ".

Bài hát của mặt trời


(Ảnh: www.mccullagh.org)

Bài hát của mặt trời
(Tita Lacambra Ahyala)

Bài hát của mặt trời,
tuôn tràn,
trong lá cây,
để lại dư âm,
trên tóc em óng ả!

Đừng đi, nghe em,
mai ta đoàn tụ.
Đời nào đẹp hơn,
khi mặt trời,
hát trong,
tóc em,
sau những lần,
hát trong,
cây lá.

Monday, November 20, 2006

Chúc mừng ngày Nhà giáo Việt Nam


Ngày 20-11…

20-11 đến bao giờ cũng làm lòng mình nôn nao… Phải, nó đã từng là một phần của mình, cho dù mình chưa bao giờ chịu thừa nhận điều đó và cho dù sẽ chẳng bao giờ quay trở lại nữa…

�Chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành một giáo viên, điều đó vô lí và xa vời quá. Còn nhớ thuở mười tám bước chân vào cổng trường Sư phạm đã khóc ròng! Mỗi lần nhìn thấy khoảng liễu thiết tha bên trường Quốc gia lại đứng khóc lặng cả người. Ao ước có một điều kì diệu xảy ra… Bây giờ mới thấy ngày đó thật ngây thơ và đáng trách, vì mình đã không có trách nhiệm với sự lựa chọn của chính mình. Dù sao, cái thuở ấy, hai từ “đại học” còn to tát lắm, và không học trường mình thích dường như là nỗi dằn vặt lớn nhất trong suốt những năm học sau này.

�… Dù sao, năm tháng cũng qua đi, mình cũng đã có gần 6 năm học trong trường Sư Phạm, và quanh đi quẩn lại thì cái thì hiện tại tiếp diễn của mình vẫn đang được tiếp tục chia ở dưới mái trường này. Bạn bè cùng lớp đều đã, đang và sẽ là thầy, cô giáo, chỉ có mình đi riêng một con đường, chẳng biết rồi sẽ đi về đâu? Kể ra, nhìn chúng nó rạng rỡ trong ngày này cũng thấy ngậm ngùi…

�Cái nhà mình ở có 10 người thì có tới 1, 2, 3, 4, 5, 6 người là cô giáo và 1 người sắp thành cô giáo. Mấy hôm nay bước chân về nhà nghe tiếng “cô cô, con con” ríu rít cũng thấy xôn xao lạ lùng! Nhớ học trò cũ, những học sinh mà mình chỉ được dạy vài tiết ngắn ngủi trong hai kì thực tập. Nhớ cái lớp cá biệt đã làm cô giáo thực tập khóc nức nở trên bảng, nhớ gương mặt buồn buồn sớm tư lự và bất cần của “em”, nhớ “em” hay cười động viên cô mỗi lần cô run run đứng trên bảng, nhớ “em” thường giơ đồng hồ nhắc cô giáo đang mải mê sắp “cháy giáo án”… Ký ức về lần thực tập đầu tiên để lại một vết buồn khôn nguôi trong lòng, nhưng dù sao, cô sẽ luôn nhớ về “em” và mong em đừng lạc bước. Không biết bây giờ em sao rồi? Giá như thời gian quay trở lại, cô sẽ cố gắng làm một điều gì đó vì em…

�Bây giờ, mình chơi vơi…

�Dù thế nào thì cũng tự viết cho mình nhân ngày 20-11, riêng tặng một cô giáo đã… mất dạy!

Nhớ có một lần, mình nói với Maria rằng hôm nay là ngày Nhà giáo Việt Nam và mình sẽ đến thăm các thầy cô của mình, Maria đã nói rằng ở Hà Lan và Mĩ không có ngày này(?), rằng đây là một điều đáng tự hào của người Việt Nam.

Ừ, mình cũng thấy hơi hơi tự hào…

Wednesday, November 15, 2006

Imagine Me Without You




As long as stars shine down from heaven
And the rivers run into the sea
Til the end of time forever
You’re the only love I’ll need

In my life you’re all that matters
In my eyes the only truth I see
When my hopes and dreams have shattered
You’re the one that’s there for me

When I found you I was blessed
And I will never leave you, I need you

Imagine me without you
I’d be lost and so confused
I wouldn’t last a day, I’d be afraid
Without you there to see me through

Imagine me without you
Lord, you know it’s just impossible
Because of you, it’s all brand new
My life is now worthwhile
I can’t imagine me without you

When you caught me I was falling
You’re love lifted me back on my feet
It was like you heard me calling
And you rush to set me free

When I found you I was blessed
And I will never leave you, I need you

When I found you I was blessed
And I will never leave you, I need you oh

....
I can’t imagine me without you


Friday, November 10, 2006

Mùa lá rụng


Mùa lá rụng

Tác giả: Ônga Bécgôn

Mùa thu ở Mátxcơva người ta thường treo những tấm biển trên các đại lộ, với dòng chữ: "Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng”


Những đàn sếu bay qua. Sương mù và khói toả.

Mátxcơva lại thu rồi!

Bao khu vườn như lửa chói sáng ngời

Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ.

Những tấm biển treo dọc theo đại lộ

Nhắc ai đi ngang, dù đầy đủ lứa đôi

Nhắc cả những ai dù cô độc trong đời:

"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"


Ôi trái tim tôi, trái tim của một mình tôi

Đập hồi hộp giữa phố hè xa lạ

Buổi chiều kéo lang thang mưa giá

Khẽ rung lên bên khung cửa sáng đèn.

Ở đây tôi cần ai, khi xuôi ngược một mình,

Tôi có thể yêu ai, ai làm tôi vui sướng:

"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"


Nếu không có gì ao ước trong tôi

Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất!

Anh từng ở nơi đâu, từng là người thân nhất

Sao phút này làm bạn cũng không?


Tôi chẳng hiểu vì sao, cứ ngùi ngẫm trong lòng

Rằng tôi đã phải xa anh vĩnh viễn...

Anh - con người không vui, con người bất hạnh

Con người đi cô độc quá trên đời!

Thiếu cẩn trọng chăng? Hay chỉ đáng nực cười?

Thôi hãy biết kiên tâm. Mọi điều đều phải đợi...

Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi

Cơn mưa rơi thầm thĩ lúc chia ly.


Mưa tối rầm nhưng ấm áp nhường kia

Mưa rẫy trong ánh trời lấp loá...

Anh hãy cố vui lên, con đường hai ngả,

Tìm hạnh phúc yên lành trong ấm áp cơn mưa!...


Tôi ra ga, lòng lặng lẽ như xưa

Một mình với một mình thôi, không cần ai tiễn biệt.

Tôi không biết nói cùng anh đến hết

Nhưng bây giờ còn phải nói gì thêm!

Cái ngõ con đã tràn ngập màu đêm

Những tấm biển dọc đường càng trống trải

"Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng!"


(Thơ Ônga Bécgôn - Bằng Việt dịch)

Thursday, November 09, 2006

Cổ tích


…Vượt qua khu rừng rậm bao quanh lâu đài, qua đám cây móc nhức nhối, qua những bụi gai dữ tợn cào xé da thịt, qua những đám dây leo rối bời, anh gần như kiệt sức, tơi tả, rã rời. Nhưng kia, anh đã nhìn thấy nàng, nàng đang ngủ giữa bụi hồng gai, đẹp hơn cả thiên thần.

Anh cúi xuống, run rẩy đặt lên môi nàng một nụ hôn…

Giây phút ấy với anh là vô tận!

Nàng mở mắt, ngỡ ngàng… Thốt nhiên, đôi lông mày nhíu lại, gương mặt tuyệt đẹp nhăn nhó:

- Tại sao anh lại làm thế? Tôi đang mơ một giấc mơ tuyệt vời: hoàng tử của tôi bước ra từ hào quang lộng lẫy và đến đánh thức tôi, chàng đẹp chứ không rách rưới như anh…

Rồi nàng lại nhắm mắt, nuôi dưỡng giấc mộng trăm năm về chàng hoàng tử hiện ra trong ánh sáng. Chỉ có điều, nàng thảng thốt nhận ra, từ đó, trong giấc mơ, hoàng tử luôn mang gương mặt của anh. Còn anh thì không bao giờ trở lại…

Wednesday, November 08, 2006

Entry for November 09, 2006


Khi buồn, bạn thường làm gì?

Trả lời câu hỏi này, bạn có thể viết được một bài báo cho các chuyên mục tâm lý cuộc sống, với cái tít hấp dẫn đại loại kiểu: 8 cách chế ngự nỗi buồn, hay là gì gì đấy tương tụ… Nhưng tôi không có ý định mà cũng chẳng có khả năng viết thể loại này… Tôi muốn nói đến nỗi buồn của riêng tôi thôi.

Nỗi buồn của tôi không nguyên chất! Nó thường bị pha lẫn với đủ thứ tạp nham của đời: chán, nản, mệt, ức chế, giận dữ, tủi thân… Thế thì làm thế nào?

Hôm nay là một ví dụ nhé: vào một buổi tối đầu đông rất buồn như thế này… Pha nước nóng thả vài lát chanh, rùi trong khi đang loay hoay giữa màn hơi nghi ngút, tự nhủ: “Này thì buồn này!...” rồi đâm sầm cái đầu xuống làn nước bỏng rát! Càng nóng càng tốt! Tất nhiên, nóng quá thì… Phương pháp này tự tôi gắn cho nó một cái mác rất “môđen”, cái mà các báo chí chuyên về sự làm đẹp của chị em ngày nay vẫn gọi là “liệu pháp sờ pa”!

Khi quay trở vào phòng, xịt một ít nước hoa khắp nơi… Liệu pháp hương hoa chăng? Không, chẳng để làm gì cả! Tự dưng thích thế thôi... Nếu là mùa thu năm ngoái, tôi thường để hoa cúc trong phòng, hoa cúc tươi để trong giỏ cho khô dần, cắm thêm hoa mới vào nhưng không dỡ hoa khô đi, hương thơm lưu được rất lâu và dịu. Nhưng năm ngoái đã qua rồi…

Sau đó, đóng cửa ra ngoài đường lang thang. Nhớ năm thứ nhất, buổi tối đi dạy thêm về, tôi thích đạp xe chầm chậm trên đường Kim Mã – con đường hiếm hoi ở Hà Nội vừa tĩnh lặng lại vừa ồn ào; cảm giác như có thể đi mãi như thế, bao lâu cũng được. Cứ để mặc gió vày vò bầy tóc rối! Gió xuýt xoa chiếc lá khô vỡ nát dưới vòng bánh xe lăn. Thấy lòng mình phẳng lạ lùng. Còn bây giờ, ngồi trên xe máy, lượn lờ một hồi lại thấy Hà Nội nhỏ xíu, chẳng còn biết đi đâu. Thi thoảng rủ bạn bè đi ăn, thi thoảng ngồi quán cà phê, quán trà… Thi thoảng vào quán rượu nữa, kiếm cớ gặp mặt bạn bè vậy thôi chứ uống được là bao. Có lần Đại ca bảo: “Bạn chị có vẻ kết kiểu uống rượu của em” – “Tại sao?” – “Tại vì uống rượu xong mà mặt em vẫn buồn!”. Ừ nhỉ, có lẽ tại tôi chưa bao giờ say, lúc nào cũng nhớ rằng uống rượu xong mình sẽ phải tự đi về một mình, không ai về cùng đường cả, mà cũng không thích ai đưa về…!

Cũng có đôi lần, thú giải sầu của tôi trở về “lành mạnh” như bao cô gái khác: đi siêu thị, shopping linh tinh… Sang rủ cô em gái vào BigC, chẳng mua gì, chỉ thích đi ngắm nghía cho mỏi mệt trí óc để khỏi phải suy nghĩ, khỏi phải nhớ về điều đã làm mình day dứt mới đây…

Đôi khi lại khác, không lang thang ngoài đường nữa, đóng cửa phòng, tắt điện ngồi thu lu trong góc nhìn nến cháy, lần nào cũng vậy, những hình hài nhảy múa trên tường nói với tôi rằng “hãy quên đi, quên đi, tất cả đều vô thực!…”.

Có đôi khi mở nhạc thật to, để tự mình chìm đắm trong một thứ âm thanh xa xôi không vang vọng ở nơi này…

Và khi tất cả đã mờ nhạt, tôi sẽ bật tivi xem kênh yêu thích duy nhất: Animal Planet! (Nếu không thì Cartoon Network cũng tạm được, hì hì…). Xem cho đến khi hai mí mắt nặng trĩu, tự nhủ, “đi ngủ thôi, mai là một ngày mới rồi”…

Nhưng thực tế là tôi vẫn đang ngồi đây, gõ những dòng này… Chẳng hiểu sao mắt díp tịt mà không ngủ được, quá nửa đêm rồi mà vẫn trằn trọc cho đến khi phải tung chăn vùng dậy, bật lại máy tính, và bắt đầu viết…

Ừ, phép chia vẫn luôn luôn đúng, không chia thì làm sao hết được, phải không?

Tuesday, November 07, 2006

Lập đông rồi...


...cuối cùng thì mùa đông đã quay trở lại...

Monday, November 06, 2006

...Và anh tồn tại


Giữa bao la đường sá của con người

Thành phố rộng, hồ xa, chiều nổi gió

Ngày chóng tắt, cây vườn mau đổ lá

Khi tàu đông anh lỡ chuyến đi dài

Chỉ một người ở lại với anh thôi

Lúc anh vắng người ấy thường thức đợi

Khi anh khổ chỉ riêng người ấy tới

Anh yên lòng bên lửa ấm yêu thương

Người ấy chỉ vui khi anh hết lo buồn

Anh lạc bước, em đưa anh trở lại

Khi cằn cỗi thấy tháng ngày mệt mỏi

Em là sớm mai, là tuổi trẻ của anh

Khi những điều giả dối vây quanh

Bàn tay ấy chở che và gìn giữ

Biết ơn em, em từ miền cát gió

Về với anh, bông cúc nhỏ hoa vàng

Anh thành người có ích cũng nhờ em

Anh biết sống vững vàng không sợ hãi

Như người làm vườn, như người dệt vải

Ngày của đời thường thành ngày-ở-bên-em

Anh biết tình yêu không phải vô biên

Như tia nắng, chúng mình không sống mãi

Như câu thơ, chắc gì ai đọc lại

Ai biết ngày mai sẽ có những gì

Người đổi thay, năm tháng cũng qua đi

Giữa thế giới mong manh nhiều biến đổi

Anh yêu em và anh tồn tại

Em của anh, đôi vai ấm dịu dàng

Người nhóm bếp mỗi chiều, người thức dậy lúc tinh sương

Em ở đấy, đời chẳng còn đáng ngại

Em ở đấy, bàn tay tin cậy

Bàn tay luôn đỏ lên vì giặt giũ mỗi ngày

Đôi mắt buồn của một xứ sở có nhiều mưa

Ngọn đèn sáng rụt rè trên cửa sổ

Đã quen lắm, anh vẫn còn bỡ ngỡ

Gọi tên em, môi vẫn lạ lùng sao…

����������������������� (Lưu Quang Vũ - 1976)

Friday, November 03, 2006

"Xin lỗi, em chỉ là con đĩ!"

Thú thực, lần đầu tiên đọc mấy chữ này, tôi giật cả mình. Chả là lâu rồi tôi không quan tâm đến diễn biến trào lưu đọc của giới trẻ, tự mình làm mình tụt hậu đi mấy chục năm, chả biết cái gì đang “hot”, đang là mốt của bạn bè mình. Bỗng dưng hôm qua thấy trong USB của thằng bạn có cái file diễn đàn, topic “Xin lỗi, em chỉ là con đĩ” – tôi chột dạ thầm “xì” một tiếng: “Thằng này thế mà hư…”. Hoá ra không phải nó hư mà là mình…xyz (ai muốn nghĩ gì thì tuỳ).

Câu chuyện với cái tên giật gân cuốn tôi ngay lập tức vào vòng xoáy của nó, khiến tôi nuốt nước bọt cái ực, quyết tâm đóng hết các cửa sổ chat chit với bạn bè, bỏ rơi cả thằng bạn để đọc một mạch cho xong. Phải công nhận cái ông (bà?) Bảo Thê gì đó – tác giả truyện này – có biệt tài “câu khách” – cái từ này có vẻ không được đẹp đẽ cho lắm nhưng mà nhà văn ơi là nhà văn, tôi không phải là nhà văn nên cứ dùng từ này vậy. Ai xui nhà văn đặt cái tiêu đề nghe tò mò muốn chết, lại thêm nhân vật Hạ Âu xinh đẹp làm nghề “abc... mà không phải là abc...” khiến độc giả háo hức dõi theo số phận của “tôi” và “nàng”. Ít nhất trên cái diễn đàn mà tôi đọc được truyện này, lượng fan hâm mộ của truyện cũng tương đối đông đảo, chia đều cả nam và nữ, thế mới hay chứ!

Đọc đoạn đầu, thoáng nghĩ: sao truyện trò bây giờ cứ phải dính tí sex vào mới viết được hay sao ấy nhỉ?! Mấy từ đĩ, điếm, gái trinh, sextoy, abc, def… rải loạn xị trong truyện. Đoạn sau đỡ hơn, hoá ra là một câu chuyện tình yêu, tình yêu bất thường giữa một người đàn ông và một cô “gái điếm” không giống ai. Lắm thứ bất thường thế nên truyện rất hấp dẫn, con người mà, ai chả say của lạ! Người đọc bị nhà văn dẫn dắt vào một tình huống lạ lùng, để chính họ phân vân không hiểu về “con đĩ Hạ Âu” là người như thế nào, hết tình tiết này tới sự kiện khác, chúng có vẻ như mâu thuẫn nhau làm ta lúng túng: dáng vẻ thuần khiết và thanh nhã khó tin của Hạ Âu sao lại gắn với cái mác “làm đĩ”? Sao mẹ cô lại không biết gì về “nghề” của con gái? Liệu cuộc “hôn nhân” giữa “tôi” và Hạ Âu sẽ đi tới đâu? Vết bầm tím trên lưng cô có nghĩa gì? Rốt cuộc tại sao cô ta lại kiên quyết không nói ra sự thật với “tôi” trong khi “tôi” yêu cô và rộng lượng cho cô cơ hội?... Hàng loạt câu hỏi đặt ra, vì truyện dồn nén nhiều chi tiết, và cũng vì tác giả rất khéo cài những dấu hiệu bất ổn vào trong diễn biến truyện, khiến ta đọc ngay cả những đoạn hạnh phúc của nhân vật cũng cảm thấy hạnh phúc đó thật chênh vênh, và lại muốn đọc nhanh, thật nhanh tới hồi kết xem nó ra sao…

Sự xuất hiện của nhân vật Tiểu Mãn làm cuộc đời bớt u ám, tuy nhiên, dù cô rất thú vị với cái vẻ ngây thơ, hồn nhiên trong sáng nhưng nói thật là cô làm một người đọc như tôi càng sốt ruột hơn. Tự dưng chen một cái cô nào đó vào chuyện tình của “tôi” và nàng, một cô vô lo vô nghĩ, nói cười thoải mái, trái ngược hoàn toàn với Hạ Âu – không, đúng hơn là một sự đối chọi quá gay gắt buộc “tôi” phải day dứt để lựa chọn. Vào đúng cái phút mà anh đã chọn “không thể không sống cùng cô gái này” thì Hạ Âu lại xuất hiện, lướt qua như một ảo ảnh, ngay cả khi cô đưa giấy thấm máu cho “tôi”, ngay cả cuộc điện thoại cuối cùng với “tôi”, ngắn ngủi nhưng đủ để làm đau “tôi” suốt đời… Khi “tôi” thốt lên “Xin lỗi, em chỉ là…”, ta tưởng thế là hết, đám cưới với Tiểu Mãn, cô con gái Lộ Lộ đáng yêu… xoá đi trong tâm trí “tôi” quá khứ đau buồn đã qua, và nếu cứ thế, “tôi” sống hạnh phúc êm đềm bên con và vợ thì chán chết. Nhà văn biết điều đó, nên nhà văn cài thêm một cái đuôi vào sau chuỗi ngày yên ả này - một cái kết chẳng biết nói là có hậu hay không nữa. Bỗng dưng mọc ra một ông gọi là tài xế cho Tổng giám đốc, người đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện và đóng vai người minh oan cho Hạ Âu...

Hãy khoan nói kết thúc ra sao, ngoài lề một chút là trên cái diễn đàn tôi đọc truyện này, câu chuyện không được post liền mạch mà nhỏ giọt từng đoạn một, tới hồi kết thì… không post ngay, các thành viên kêu rầm rĩ, đoán già đoán non truyện sẽ kết thúc thế nào, đủ các tình huống li kì, gay cấn được nêu ra… đủ thấy sức hút của truyện lớn đến mức nào. Thế nhưng, rất tiếc, truyện khép lại không được như đa số mong đợi: một cái kết giống như khi xem bất kì một phim truyền hình sướt mướt tương tự nào bạn cũng đoán được kết thúc là thế.

Ngẫm lại, tôi vẫn không nghĩ rằng trên đời này có người như Hạ Âu hay “tôi”, số phận của họ lạ lùng đã đành nhưng hành động của nhân vật cũng không thực, không hoàn toàn tự nhiên. Dường như truyện vẫn bị cái ước ao đẹp đẽ đầy tính nhân văn của người viết uốn nắn, cho nên nhân vật nói năng và hành động theo kiểu “chỉ có trong tiểu thuyết”! Tôi không tin có một cô gái mất cả đời cố chứng minh mình vẫn trong sạch (để lại nguyên vẹn số tiền “tôi” đưa cho cô, vui sướng khi biết con mình là con của anh…) nhưng vẫn chấp nhận mang tiếng “đĩ” đến cuối đời với chồng mình, cố gắng đem lại địa vị cho anh bằng cách hy sinh phẩm giá, sự chung thuỷ, rất muốn anh hiểu sự trong sạch của lòng mình trong khi đó vẫn kiên quyết ngậm tăm dù “tôi” cho cô quá nhiều cơ hội sám hối (hao hao giống tình huống éo le trong phim Hàn Quốc, biết mà không nói, yêu mà không ngỏ lời…). Còn vài sự phi lý nhỏ nữa, ví dụ chuyện ông Tổng giám đốc kia quên không... mà một người phụ nữ như Hạ Âu cũng không biết thì hơi lạ… Sự hy sinh mù quáng của Hạ Âu vì địa vị của “tôi” là cái phi lý nhất trong truyện này, hoặc ít ra, cũng là cái lãng xẹt nhất, bởi lí do đó không đáng để cô và “tôi” cùng chịu đau khổ, kết thúc truyện vì thế không có sức thuyết phục. Nếu tôi là Hạ Âu, có thể tôi đã nói thật toàn bộ, có thể tôi không ngu ngốc hy sinh cuộc sống và tình yêu của cả mình và chồng chỉ để chồng có địa vị tốt hơn, hoặc đơn giản là tôi có thể tìm cách nào đó để biết đứa bé sinh ra có phải con của “tôi” hay không, chả cần đợi đến mấy năm sau có cái vết máu trên khăn giấy mới sung sướng nhẹ nhõm chắc rằng đó là con của người mình yêu …vân vân và vân vân… Còn nếu tôi là “tôi”, nói thật, chưa chắc tôi đã cưu mang một cô gái như Hạ Âu suốt hai năm khi chưa biết rõ cô, quá nhiều tình tiết có thể làm “tôi” nổi giận về sự lừa dối bướng bỉnh của cô và tôi không tin có người đàn ông nào đủ bao dung hay kiên nhẫn để tha thứ nhiều lần như trong truyện… Nhưng may sao, tôi vẫn là tôi, truyện vẫn là truyện…

Tôi đã đọc như bay cả 10 chương đầu, hồi hộp, để rồi thở hắt ra một cái khi đọc xong: “Hoá ra chỉ có thế”!. Có cảm giác như ngòi bút nhà văn từ nửa cuối truyện bị đuối dần, đoạn kể về quãng thời gian “tôi” sống cùng Tiểu Mãn nhẹ và nhạt, kết thúc thì hụt hơi! May ra vớt vát lại được ở hình ảnh hai đứa trẻ, ồ, truyện kết thúc với hình ảnh trẻ con luôn làm tôi cảm thấy được cứu vớt, phải tin ở tương lai…

*

Dù sao, không thể phủ nhận được là truyện này vẫn hot và nhiều người tìm đọc. Có người bảo vì nó là truyện sex mà, mà sex là một phạm trù rất… con người, rất… vĩnh cửu nữa. Tôi nghĩ, điều hấp dẫn nhất của truyện không phải là cái cách Bảo Thê lôi những vấn đề tế nhị ra để câu khách, nhà văn này có tài hơn thế. Điều níu tôi nhớ về truyện này là một Hạ Âu thực sự quyến rũ và bí ẩn. Hạ Âu sống động và cuốn hút, bởi cái vẻ u sầu long lanh trong đôi mắt đẹp của nàng và một tính cách lạ thường như là biến dạng của con người bị tổn thương – như một cái dây leo lớn lên trong một vùng sợ hãi, nhục nhã, ê chề nhưng vẫn mảnh mai đeo bám lấy sự sống và tình yêu. Sự câm lặng của Hạ Âu, những giọt nước mắt và phút nàng cười, nụ cười “như bồ công anh bị gió thổi tan”, cả bài thơ của nàng nữa, tất cả (ngoại trừ những sự “phi lý” của nàng như trên đã nêu) đều hợp lý với tính cách của Hạ Âu. Những hành động của Hạ Âu thực sự lạ lùng, im lặng, cười, khóc, sự giấu diếm của cô cũng lạ lùng nốt. Nhà văn đã dụng công dành nhiều chi tiết cho Hạ Âu, dù nhỏ, nhưng có sức gợi lớn, ví như khi cô mặc chiếc váy trắng, trông cô giống như bông gạo trắng phiêu du khắp nhà, như sự trong trắng của cô chưa từng bị mất đi… Nhân vật Hạ Âu cuốn ta đi suốt câu chuyện, làm nhoà đi trong ta chút hoài nghi nào vừa mới nhen nhóm về tính “có lý” của diễn biến truyện mà mãi sau này nghĩ lại ta mới nhíu mày tự nhủ: trên đời này làm quái gì có người như Hạ Âu, như “tôi”…

Và như thế, nhà văn đã thành công, ít nhất, ở chỗ sinh ra một nhân vật đẹp để đời (theo cảm nhận của riêng tôi, tất nhiên!).

Monday, October 30, 2006

Bạn online


(Viết tặng Mashi Maro mũ đỏ đẹp trai Image….)

Việc đầu tiên khi về đến căn phòng nhỏ của tôi là bật đèn và sau đó là bật máy tính. Sign in vào YM, nhìn lướt từ trên xuống dưới cái list bạn bè và dường như, một chút vui nho nhỏ len lén chui vào lòng khi thấy nhiều bạn mình đang online…

Thường thì offline messages rất nhiều, bạn bè vẫn hay gửi cho tôi nhiều thứ linh tinh: tin nhắn, link tin tức, tài liệu, thư giãn, truyện cười, tranh ảnh… Hẹn hò nữa! “Chiều nay café nhé?!” – “Uh,…” (mình chắc sắp thành người lê la các quán café mất rồi!).Image

Trong số bạn bè của tôi có một người bạn nhỏ - hắn mà biết mình gọi hắn là người bạn nhỏ chắc cáu lắm, hè hè - biết nhau qua một diễn đàn, đã gặp nhau đôi lần nhưng tôi vẫn thích gọi đó là tình bạn online hơn. Cuộc sống của mỗi người đều không liên quan đến nhau, không ai biết nhà nhau, tôi không còn tham gia các diễn đàn của “nhỏ” nữa, “nhỏ” cũng không học cùng trường hay làm cùng nơi với tôi. Nhưng hầu như ngày nào chúng tôi cũng trò chuyện với nhau, chuyện vặt vãnh có, vớ vẩn có, nghiêm túc có, to tát đại sự cũng có nốt, hi hi… Cũng chẳng hiểu điều gì khiến chúng tôi có thể dông dài lâu la được đến thế. “Nếu chat mà ra tiền nhỉ, bọn mình sẽ giàu to!”. Thi thoảng "nhỏ" lại gửi nhạc, gửi ảnh cho tôi, góp phần biến cái máy tính của tôi thành cái thùng rác đầy ặc những thứ linh tinh trên đời...

Lần đầu tiên gặp "nhỏ" lon ton trên sân đá bóng, suýt nữa tôi lăn ra cười mà phải bấm bụng cố nhịn: trông "nhỏ" gày nhom và bé xíu so với những bài viết có vẻ già dặn, "hoành tráng" của "nhỏ" trên diễn đàn, khuôn mặt mướt mồ hôi, đôi mắt rất sáng và đẹp (hồi đó nhìn lầm thế nào chứ bây giờ nhìn lại thấy... xấu hoắc Image). Lần thứ hai gặp là ngồi quán cafe. Rùi một lần đi chơi BT, một lần ngồi quán trà, thêm một lần ngồi quán cafe nữa... Tính ra mới gặp mặt có 4 lần nhỉ? Gặp mặt thường nói chuyện "nghiêm túc" hơn, tuy nhiên, mức độ "tử tế" là rất rất ít...

Mỗi lần chat chit, nếu không "tỉa tót" thì cũng phải khích bác nhau vài câu. Đầu tiên là do tôi mắc bệnh không nói được với ai câu nào mà không thêm vào đó tí axit chanh (!!!), lâu dần chắc "nhỏ" tức khí, cũng nói lại, thành ra cả hai nói chuyện rất... điêu. Chỉ có những lúc chán nản, tôi chẳng buồn nói khích "nhỏ" nữa, "nhỏ" lại chọc cho tôi cười. Tôi hay kêu ca nhiều hơn "nhỏ" (mắc thêm bệnh buôn than mà! hit hit, tính xấu khó sửa…), những lúc đó “nhỏ” là người duy nhất (phải) kiên nhẫn ngồi nghe tôi ca. Tôi muốn cảm ơn “nhỏ”, cảm ơn đã lắng nghe và động viên tôi Image

Khi người bạn thân nhất rời xa tôi, tôi đã nghĩ rằng mình khó có thể chia sẻ điều gì với một ai nữa. Muốn cảm ơn “nhỏ”, vì “nhỏ” đã làm tôi thay đổi dần suy nghĩ này. Không nhất thiết phải là người ấy, chỉ cần mình mở lòng, luôn có thể chia sẻ...

(Ôi, ngày hôm nay sao mình đáng yêu thế cơ chứ, hì hì hà hà Image…)

Friday, October 20, 2006

Viết cho mình


Ngày 20-10, trong khi dân tình đổ bộ ra ngoài đường để thể hiện "tinh thần phụ nữ bất diệt" thì mình ở nhà và quyết định sẽ dành cả ngày hôm nay cho "Rừng Na Uy"...

Chỉ tại buổi tối hôm qua không hiểu sao dù rất mệt vẫn cố banh mắt ra đọc vài trang truyện, cũng không hẳn là không hiểu sao, mọi chuyện đều có lí do của nó, nhỉ? Quyển truyện này mua lâu rồi nhưng không sao đọc qua nổi 10 trang đầu, cứ đọc tới khoảng trang 8 hay 9 thì lại thấy nó bình thường, không muốn đọc nữa.�Tối qua thì khác, đã vượt qua 10 trang đầu và bị câu chuyện cuốn trôi... Tới hơn 3 giờ sáng gì đó thì ngủ thiếp đi, rồi tỉnh dậy và đi làm, chỉ hóng lên cái đồng hồ mong hết giờ về nhà đọc tiếp...

Đọc một mạch, giờ thì truyện hết rồi...

Muốn dùng nhiều từ để diễn đạt cảm xúc của mình nhưng rồi vẫn không thoát ra được�năm chữ người làm sách đã dùng để miêu tả về nó "nỗi buồn thương trong sáng". Phải, tất cả đều trong sáng và buồn...

Đọc xong thấy trống hoác... Nặng trĩu...

Saturday, October 14, 2006

Ẩn ức...


Ẩn ức là hai từ duy nhất tôi nhớ về cái gọi là “phân tâm học”. Chắc lão tổ của ngành phân tâm học – Freud - sẽ buồn lắm nếu ông có thể sống lại mà nghe được những điều này. Nhưng thôi, xác suất để Freud sống lại bằng 0, mà xác suất để ông ghé thăm cái blog này còn nhỏ hơn nữa, ^.^, vậy nên thú thực là tôi chẳng còn nhớ gì về môn học khổ đau này ngoài cái từ này… Mà cách tôi hiểu “ẩn ức” cũng chẳng có trong bất cứ từ điển nào, ẩn ức – là nỗi ức bị ẩn, thế thôi, ha ha… (Ôi, thầy giáo dạy môn Hán Nôm và môn Từ vựng của mình mà nghe được thì… *_^)

Hôm nay, nỗi ức chế dồn nén trong suốt những ngày qua đã dâng tới đỉnh điểm, tôi đã phải chịu đựng quá nhiều, thần kinh luôn căng lên như một sợi dây đàn để cố giữ cho mình tỉnh táo, tỉnh táo để làm việc và chạy đua với thời gian… Cho đến sáng nay, dây đàn vụt đứt! Bỗng dưng một sự việc ngoài dự kiến xảy ra và cuộc đời tan hoang trong nỗi thất vọng vô cùng. Cũng có thể nói là tôi vui, vui lạ lùng, nhẹ nhõm như người tù khổ sai mệt mỏi bỗng nhiên ngã xuống cỏ xanh mênh mông, mặc kệ đời…

Bạn bè ngạc nhiên kêu lên “bó tay” vì ai cũng nghĩ mình sẽ tức giận, sẽ than thở và làm ầm lên như cần phải thế. Nhưng để làm gì khi không thể vớt lại thời gian trôi qua tay? Ai đã từng mang nặng những ẩn ức dồn nén suốt một thời gian dài chắc cũng như tôi, buông xuôi…

Đại ca gọi đi uống rượu giải sầu, thì rượu. Sáu nàng hùng dũng vào Hồng Hạc tửu lầu (nghe oai !) uống và cười sập cả quán. Có điều, như mọi lần khác, tôi nhận ra mình chưa bao giờ say thực sự, càng uống - buồn càng dài và sâu…

Nhớ chị, tối nay chị đã đi rồi, chị vẫn hay đọc lại câu thơ trong phim: “Rượu đây ta ca hát, đời người được mấy chốc…”. Sao em uống mà không thể quên hở chị ơi?

*

*�� *

����������� Hình như, từ nhỏ tôi đã là người giỏi che giấu nỗi buồn của mình, rất hay khóc thầm và không cười được thành tiếng ngay cả khi vui nhất. Điều gì vậy, điều gì nhỏ nhoi đã đem đi niềm vui của tôi những ngày xưa bé bỏng? Tôi sống gần như khép kín trong thế giới riêng đầy ắp ưu tư trong khi bè bạn nô đùa ngoài kia hồn nhiên tận hưởng một tuổi thơ đích thực. Bố mẹ không biết, tôi không biết tại sao hàng đêm nước mắt cứ lăn dài trong giấc mơ tôi. Tôi xem phim “Hồng lâu mộng” ghét nhất nhân vật Lâm Đại Ngọc vì Đại Ngọc quá yếu đuối, gặp chuyện gì cũng khóc thương; nhưng mà rồi tôi nghiệm thấy mình cũng có cái gì đó không ổn, đôi khi cũng thấy mình đang khóc nỗi sầu thương vô cớ vô duyên. Người ta gọi như thế là “hâm”, có lẽ thế thật!

Sai lầm lớn nhất trong đời tôi là đã học chuyên văn khiến cho cái sự hâm nó càng cao độ (cá nhân nhé, không bóng gió gì các bác yêu văn, học văn và viết văn đâu đấy…). Cấp II: chuyên văn – sai lầm nhỏ; cấp III: đã định sang chuyên Anh mà rồi mẹ khuyên thế nào lại học văn – sai lầm lớn; đại học: vẫn học văn (ngu thế không biết) – sai lầm không thể chấp nhận được; cao học: vẫn tiếp tục ngu, dù đã chuyển sang học Ngôn ngữ… Văn chương làm tôi mệt mỏi và sợ hãi, luôn luôn, tôi cảm thấy nghẹt thở và bị vây hãm bởi thế giới ám ảnh của số phận những kiếp người. Chính vì thế mà tôi thích truyện của Kafka – tràn đầy ám ảnh và nỗi bi quan thống thiết về nhân sinh. Những ẩn ức thuở ấu thơ ùa về siết chặt tâm trí, mong manh, nhưng mãnh liệt, cuốn tôi vào vòng xoáy của suy tư miên man. Có ai đã từng sống trong cảm giác vừa yêu vừa sợ một điều gì đó chưa? Tôi sợ hãi văn chương nhưng chưa bao giờ thoát khỏi vòng vây của nó, mỗi khi trốn chạy thì lại có sợi dây vô hình kéo tôi trở lại. Từ bao giờ, tôi đã buộc mình vào cái sự viết lách (chưa được gọi là văn chương, vì những thứ ngớ ngẩn tôi viết thì văn chương quái gì), vui viết, buồn viết, nghĩ nhiều quá không nói được với ai: viết… Viết là một nhu cầu tự thân của tôi…

����������� Truyện “Hồng lâu mộng” có đoạn nói rằng đời người có một loại người như Bảo Ngọc, như Đại Ngọc… có thiên bẩm nhưng rốt cuộc sẽ chẳng dùng vào đâu, rốt cuộc tự mang cái án phong lưu vận vào mình… (không nhớ nữa, đọc lâu quá rồi). Đoạn này ám ảnh tôi mãi. Được thêm ông thầy dạy môn Văn học Trung Quốc năm thứ nhất đã đe bọn sinh viên chúng tôi là “Đừng làm thiên tài, chỉ làm người giỏi thôi; giữa thiên tài và người điên chỉ cách nhau một sợi tóc!”. Có lẽ ông thầy quá sợ những vụ sinh viên khoa văn giữa trời mưa cứ đứng ôm cột điện mà hát rống lên, hoặc mỗi lúc chiều về lại có kẻ leo lên nóc nhà ký túc rên rỉ “Và từng thu chết, từng thu chết…”, hay giật gân hơn nữa là vụ chàng cầm dao giết người yêu để lại câu nói lưu truyền hậu thế: “ta phải giết nàng để bảo vệ tình yêu của hai ta như Othello giết Desdemona” (kịch “Othello” – W.Shakespeare)… Tôi chẳng say văn đến thế, tôi không có đủ thiên bẩm để mà lo sợ cái án phong lưu, cũng chẳng lo “nghiệp” văn chương vì chưa bao giờ ảo tưởng mình sẽ trở thành một nhà văn; chẳng qua, tôi mệt mỏi với những ám ảnh dày vò mình, mệt mỏi vì phải viết để giải thoát, mệt mỏi vì không sống trọn vẹn như mọi người…

Biết rằng loại người như mình chỉ tự làm đau mình, mà vẫn cứ leo lét cháy một cái “tôi” ngấm ngầm bất trị. “Nhạy cảm quá đôi khi thành nghiệt ngã” đó tôi ơi…

-----------------------------------------------

Hứa rằng đây sẽ là lần cuối cùng tôi “đào bới” chính mình…

Saturday, September 23, 2006

Cafe sang'...


Sáng nay cà phê một mình…

Lâu lắm rồi mới thấy lại cảm giác này, lòng bình yên - không buồn, không vui, không suy nghĩ vẩn vơ, tĩnh và phẳng… Quán cà phê nhỏ, vắng vẻ, chỉ có mình và một người nữa, im lặng, những ồn ào của đường phố dường như không bén chân vào.

Cà phê sữa gì mà đắng nghét! Có khi chủ quán đưa lầm tách của mình và bạn mình cũng nên...

Thích uống cà phê sáng nhưng mắc bệnh mèo lười, không dậy sớm được. Sáng nào cũng nằm cuộn tròn trong chăn, tự nhủ: “Sáng mai mình sẽ dậy sớm đi uống cà phê”! Ngày nào cũng thế…

Lâu rồi không gặp bạn. Sáng nay, đến muộn 15 phút, bạn đã đi rồi, để lại mình cà phê một mình… Lát nữa bạn quay về, sẽ chỉ còn lại hai tách cà phê trên bàn, một đã uống dở. Cà phê mình gọi cho bạn chắc là đã nguội ngắt… Thế là có hai kẻ cà phê một mình!

Người đã ngồi uống cà phê với mình ngày xưa giờ đang làm gì, có còn ngồi quán cà phê mỗi sáng nữa hay không?

Wednesday, September 20, 2006

Một nỗi buồn nhỏ...


Blog bây giờ không còn xa lạ nữa, người người viết blog, và trong nhật ký online của mình, người ta có quyền viết tất cả những gì họ nghĩ và cảm thấy. Cớ sao lại đem blog của một người ra làm trò đùa?

Đừng nói với tôi rằng đó chỉ là trò vui, tôi thấy nó gần như một sự xúc phạm. Bản thân tôi là người dễ bị tổn thương, và tin rằng đã là con người thì ai cũng thế. Bạn nghĩ gì khi mà sự riêng tư và những tình cảm đẹp đẽ của bạn bị đem ra public và rêu rao khắp nơi như một xì căng đan nội bộ?

Tôi đoán là bạn có thể biện minh thế này khi “tuyên truyền” về blog đó: bạn không có ý gì xấu cả, bạn chỉ thấy lạ vì chưa bao giờ “khổ chủ” của blog thể hiện tình cảm như trong những dòng đã viết và bạn muốn mọi người biết điều ấy. Nhưng tôi nghĩ rằng bạn đã dập tắt cảm xúc của người ta ngay từ những dòng đầu tiên viết blog. Nếu tôi là người ấy, không hiểu bao lâu nữa tôi mới tiếp tục viết những dòng tiếp theo…

Ngày hôm nay, cả công ty xôn xao gửi cho nhau một link blog, tôi thấy buồn. Một nỗi buồn nhỏ….

Con người ta đôi khi thật là nhẫn tâm, dù cố tình hay không…

Saturday, September 16, 2006

Cam? thu*c'


Mới đây, nhân một ngày gió mát, con em gái nổi hứng xui tôi viết bài cho mục “Cảm thức” trên báo Hoa học trò 2! và dồn cho tôi đọc một đống báo 2! để “lấy cảm hứng”. Miễn bàn đến tính khả thi của đề nghị đó, tôi chỉ chợt nghĩ rằng, đã lâu lắm rồi tôi không đọc Hoa học trò.

Bây giờ mở tờ 2! ra cứ như ăn phải món kẹo rởm ấy, nhìn thì màu mè đẹp mắt nhưng chẳng có vị gì, có bài còn làm ta phải nhăn mặt. Không hẳn tất cả các bài đều dở, tôi vẫn thích những bài gắn liền với nhịp sống trẻ, những gương mặt đại diện cho trí tuệ và tài năng Việt Nam; nhưng phải nhận rằng số bài hay thật quá ít ỏi. Tìm mỏi mắt không ra một bài thơ học trò, trong khi dày đặc những quảng cáo, thời trang, các thú chơi được giới trẻ coi là “hot”, là “sành điệu”… Những thông tin ấy, chỉ hấp dẫn đối với một bộ phận giới trẻ thành thị, trong khi bao nhiêu phần trăm dân số nước mình còn làm nông nghiệp? bao nhiêu phần trăm thanh niên nước mình có thể xài Ipod, online thường xuyên, hoặc dùng những đồ vật trong “Top 10 for teen” trên báo 2! mới ra gần đây: ví thêu, túi handmade, khuyên tai thêu (Ebay), Thắt lưng Miss Sixty, bộ mỹ phẩm Pupa, đồng hồ Duracell , ống cắm bút xí ngầu và bút gắn hình thú gỗ, cắm nến trang trí, khung tranh dễ thương và thêm một quyển “Cánh buồm đỏ thắm”!!! Đó là hành trang của một người trẻ ngày nay?

HHT2! có vẻ như đã “quên” mất một bộ phận không nhỏ 8x của nước mình vẫn còn đang lam lũ ngoài đồng, nghèo đói và thất học!

Còn nhớ, Mr. Chánh Văn đã từng giải thích về sự thay đổi của HHT, đại ý là: cũng giống như người ta mới cắt tóc dài thành tóc ngắn, ban đầu nhìn chưa quen… Nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn không quen nổi, mà dường như, càng lúc càng thấy xa lạ…

Những ai từng đọc Hoa học trò ngày xưa có lẽ cũng như tôi, tiếc nuối những trang viết trong sáng và đẹp đẽ, đậm chất học trò. Tôi nhớ những cây bút “vang bóng một thời”, Bình Nguyên Trang, Chu Minh Vũ, Trang Hạ, Hoàng Anh Tú, Chu Thu Hằng, Đàm Huy Đông, Phạm Trung Kiên, Bùi Chí Vinh, nhiều lắm, không nhớ hết… Có rất nhiều truyện ngắn hay nhưng không hiểu sao lại nhớ nhất truyện “Hình như” của Nguyễn Đình Hoà. Hình như có, mà hình như không, rung động mong manh trong tâm hồn người mới lớn, trộm nhìn người ta rồi chợt thở dài.… Nhưng “em thấy không, tất cả đã xa rồi, trong tiếng thở của thời gian rất khẽ…”

Em gái tôi - độc giả trung thành của HHT2! bảo: “em mua 2! chỉ vì trình bày đẹp và có nhiều… cơ hội quà tặng”. Vì thế 2! vẫn có lượng độc giả đông đảo còn độc giả thì có được cái mình cần. Tôi thành kiến với HHT mới chăng? Hoặc là vì tôi đã già cỗi rồi? Dù sao thì cán cân thế hệ 8x cũng đã nghiêng về phía cuối, 1988 hoặc 1989 và sang dần 9x rồi. Tôi sắp thuộc về ngày hôm qua? Có thể…

Sunday, September 10, 2006

Gio mua dong bac se long…


“Dường như ai đi ngang cửa,
Gió mùa đông bắc se lòng…”

Gió mùa đông bắc tràn về, thênh thang trên những vòm lá. Dường như có, mà không, làm gì có ai đi ngang cửa nhà mình cơ chứ…

Nhận ra cái lạnh se sắt đầu tiên là từ cái so vai của em. Bắt đầu là tiếng xuýt xoa, rồi thì áo ấm, gió thổi tóc em bay che lấp ngày hạ cuối, thế mà đã sang thu…

Kể cũng lạ thật, nếu năm nay không nhuận thêm một tháng âm lịch thì bây giờ đã qua trung thu rồi, vậy mà đến tận hôm nay mới giật mình: thu đến từ lúc nào. Đêm qua đang ngủ chợt tỉnh giấc vì thấy lành lạnh… Nhưng phải tới tận tối nay, gió nhiều, mới thấm thía hơi may và cuống quýt áo ấm. Thảng thốt gọi tên mùa đông lại thấy chút tiếc nuối mùa hè. Mùa thu ở đây ngắn ngủi quá! Sen vẫn còn nở nhiều trên gánh hàng hoa ven đường mà gió mùa đông bắc đã về rồi. Gió lật lại biết bao là kỷ niệm, em nhớ, em nhớ quá…

Bạn gửi cho bài hát rất hay, “… Đêm nay lạnh, rét run từng chiếc lá. Chia tay nhau, ta trở thành người lạ. Và em nhớ anh, vì gió những buổi chiều…”. Đêm nay, trăng cũng sáng, và đêm cũng lạnh…

Mùa thu ơi, thầm lặng một vầng trăng
Đêm nay lạnh, rét run từng chiếc lá.
Chia tay nhau, ta trở thành người lạ
Và em nhớ anh, vì gió những buổi chiều

Em nhớ anh có thể vì tình yêu
Hay có thể vì ngày xưa quá đẹp
Chia tay nhau cửa vào tim đã khép
Cung đàn năm xưa ai làm lỗi nhịp rồi

Trăng vỡ đôi có thể vì từ ly
Nhưng kỷ niệm sưởi hồn ai bớt lạnh
Tim đan mộng để hồn ai chấp cánh
Dù mộng kia đâu trở lại bao giờ

Huế ơi thắp vào tim nỗi nhớ
Nghe đêm sâu đằng đặc một nỗi niềm..

http://nhacso.net/Music/Song/Tru-Tinh/2005/12/05F5FFD8/

Tuesday, August 22, 2006

Cafe Ha Noi


Định viết một bài về café Hà Nội….

Nhưng…

�Lẽ ra chỉ viết tới�chữ "nhưng"�thôi nhưng bạn Chuột lại viết tiếp về cafe Hà Nội. Ai muốn biết�café Hà Nội thế�nào�thì đọc phần comment của bạn Chuột nhé (quảng cáo hộ bạn í)….

Friday, August 18, 2006

Tản mạn về blog...


Blog - chẳng ai biết và cũng chẳng cần biết nó là gì. Người ta vẫn cứ sống và làm việc, thế giới hỗn độn thông tin ngày nay đã có quá nhiều thứ thu hút mối quan tâm của con người rồi, không có blog cuộc đời càng bớt phức tạp… Người ta cứ thế, sống và làm việc và vân vân… Ấy thế mà đùng một cái, cả Trái đất xôn xao hỏi nhau về blog. “Blog” trở thành từ khoá “hot” nhất trên các công cụ tìm kiếm trực tuyến mà dẫn đầu là “anh Google”… Rồi một ngày đẹp trời, cơn bão blog đổ bộ vào Việt Nam, ra đường đi đâu cũng thấy “bọn trẻ” như mình háo hức hỏi nhau: “Mày có blog không? Blog của mày là gì?...”, báo chí thì ầm ầm viết về cái gọi là “trào lưu blog” ở xứ ta… Riêng tôi lạc hậu không biết, nên cũng không quan tâm…

Lại thêm một ngày đẹp trời khác, tình cờ đọc được những trang viết rất xúc động khi lang thang trên net, lần mò “về nguồn” thì hoá ra đó bài viết của một blogger không biết không quen (đương nhiên là không quen rồi!!!). Rồi từ blog đó link sang khác blog khác, tôi mê mải lạc lối trong thế giới blog lạ lùng này. Những người xa xôi, chẳng hề biết mặt, đang yêu, đang khóc, đang cười, đang đùa giỡn, đang hờn giận, đang tâm sự, đang hô hào, đang cầu cứu… - đơn giản là đang viết trên hàng triệu blog mỗi ngày (có khi là hàng vạn ấy chứ nhỉ?!) Mà cũng có thể, họ chính là bạn bè tôi, người bạn tôi vẫn gặp hàng ngày nhưng trong blog lại thật là khác khiến tôi ngỡ ngàng. Tôi đâu hay có một “người bạn khác” đa cảm và phiền muộn khi trông thấy bạn vẫn vui cười với tôi, hay một người đã làm tôi thất vọng lại viết ra những điều khiến tôi cảm động không ngờ, một người mới quen hoá ra lại có nhiều nét cá tính hợp “gu” mình… Hoá ra, blog giúp ta nhìn cuộc đời từ những khoảng sáng vụt hiện, ta hiểu thêm bao điều “bỗng nhiên làm người ta lớn” để có thể sống thành thật và yêu thương nhiều hơn, điều ấy khiến tôi mềm lòng mà viết blog…

Blog cho ta một khoảng trời vừa riêng lại vừa chung để tha hồ được là chính mình, được sẻ chia những “bí mật” mà đôi khi ta chẳng thể hé môi nói với ai. Viết đến đây, tôi lại nhớ đến chuyện một bác thợ cắt tóc biết được bí mật về cái bướu của nhà vua nhưng không dám nói với ai, điều đó khiến bác bứt rứt không chịu nổi, phải đi vào rừng hét lên: “Nhà vua có một cái bướu ở trên đầu”, đoạn sau thì chắc ai cũng biết (nhỉ?)… Blog cũng giống như khu rừng kia, ta thoải mái viết những gì ta nghĩ, riêng tư thì đặt chế độ “ki bo” (private) không cho ai xem, muốn “nhắm” cho ai đó đọc thì đặt lại chế độ “vô tư đi” (public) rồi vờ như tình cờ nói cho người ta nghe được “tớ mới viết blog đấy, vào đọc coi…” (thế mới lợi hại chứ, cứ tưởng khách quan hoá ra là âm mưu hết, nhất là mấy đôi yêu nhau đang giận hờn…).

Từ khi có blog, thế giới nhỏ bé của tôi như được nới rộng thêm đôi chút. Thêm một link, thêm một con đường dẫn tôi bước vào cuộc đời của bạn. Điều khiến blog thu hút tôi hơn cả có lẽ là sự hồi hộp chờ đợi điều bất ngờ hiện ra sau mỗi lần nhấp chuột link vào một blog khác, không biết cái gì sẽ hiện ra: một theme mới với những hình ảnh dễ thương? Hay là theme bạn tự thiết kế, độc đáo và cá tính tuyệt vời? (Tôi thích những theme kiểu này, nhờ nó tôi phát hiện ra nhà hoạ sĩ trong bạn mà nếu không có blog có khi cả đời bạn chẳng cầm đến cọ vẽ và bảng màu). Điều bất ngờ cũng có thể là một bài viết mới của bạn, một câu chuyện mới, một dòng tựa mới, trong đó bạn viết về cuộc sống, về ngày hôm nay của bạn đã xảy ra chuyện gì (ngày đen đủi, ngày may mắn, ngày hạnh phúc, ngày đau khổ, một ngày thật là “chuối”…). Hầu như ai cũng từng trải qua những cảm giác đó nhưng chẳng chuyện nào giống chuyện nào, hàng vạn chuyện khác nhau trên hàng vạn blog mỗi ngày - thế mới là cuộc sống, và thế mới là con người - chả bao giờ hết chuyện!!!

Ờ, suýt chút nữa thì tôi quên một điều nữa cũng hay ho không kém việc đọc blog của người khác, đó là chờ đợi phản hồi của mọi người với blog của chính mình. Kiểu như thế này nhé: “Hừ, mình viết hay thế mà nó lại dám ý kiến ý cò…”, “hí hí, blog của mình được khen, sướng quá…”, “chẹp chẹp, sao chả ma nào hiểu “ý tứ” của mình trong blog nhỉ?”… vân vân… Thế là vì tức giận/ sung sướng/ băn khoăn/ buồn tủi… mà có thêm động lực để viết tiếp blog. Thật dễ hiểu tại sao trào lưu blog lại cuốn hút giới trẻ đến thế. Chúng ta có cơ hội được tự thể hiện và khám phá trong mỗi con người một nhà hoạ sĩ, nhà văn, nhà thơ, triết gia, nhà báo, nhà chính trị, nhà phê bình âm nhạc, nhà nghiên cứu… những “nhà” mà cuộc đời thực không dễ dành cho ta.

Có những blogger viết hay hơn cả những nhà văn có tên trên bìa những cuốn sách bày ngoài hiệu lớn! Có phải bởi vì đa số blogger còn trẻ, suy nghĩ, yêu thương, ghét bỏ, say mê… những điều giống như tôi nên tôi dễ đồng cảm và “thiên vị” họ chăng? Hay là vì họ không cố gắng viết một tác phẩm, đơn giản là họ đang viết những gì thành thật với chính mình… ? Tôi đoán là còn nhiều lý do để tôi thiên vị cho họ nữa. Và nếu thế, (hì hì) tôi sẽ thiên vị cho chính tôi – một blogger…

Chỉ là những nghĩ suy lộn xộn khi bạn bè cứ giục tôi viết tiếp blog, “bí” quá đành viết lăng nhăng vài dòng… “tắc” cảm hứng rồi… Tôi đi đọc blog khác đây, he he…

HN, 17.08.06