Status

Be happy, my dear!

Wednesday, November 29, 2006

Mùa đông


(Nhớ mùa đông phố núi!!! Nhớ mẹ! Lục ra bài viết từ lâu lắm, từ giáng sinh năm 2000…)


Đêm!

Có tiếng gì lao xao trên mái nhà. Gió! Gió về. Đột ngột và khác lạ. Nghe rõ cả tiếng lá đêm chạm nhẹ nhàng xuống mái tôn. Gió ồn ào bứt từng vốc lá ném ra xa rồi lẩn đi rất nhanh. Cứ từng đợt, từng đợt. Chỉ còn lại những tiếng vọng xa xăm nghe như hơi thở mùa đang dội về…

Mùa rét của năm đã bắt đầu như thế…

Nhưng mẹ bao giờ cũng thức dậy trước mùa đông. Khi cái rét mới chỉ là luồng hơi mát ùa về từ trên núi, hãy còn êm êm, dịu dịu vây quanh giấc ngủ con. Mẹ lặng im nhóm lửa, nấu cơm sáng. Mùi thơm của hạt nếp chín bay lên vương vất toả quanh nhà. Con tỉnh giấc, hít đầy lồng ngực mùi thơm, cứ ngỡ đó là hương mùa đông vừa theo gió bay vào…

Sáng!

Con đường tới trường ngập trong sương, trắng xoá và tê buốt. Những bóng người lặn ngụp trong sương, lúc ẩn lúc hiện, nhạt nhoà như ảo ảnh. Tóc con bết những giọt sương lấp lánh, mười đầu ngón tay tím bầm vì rét. Gió thọc sâu vào tay áo, luồn vào cổ làm bật ra những tiếng xuýt xoa không ngừng. Chao ôi là rét!

Nhưng con thích mùa đông!

Bọn con gái xúng xính trong những cái áo rét đủ màu to tướng, những chiếc khăn len bay bay phấp phới, má đứa nào cũng hồng hồng. Tự dưng thấy chúng xinh xinh, đáng yêu quá! Bàn ghế kê sát vào nhau để bạn bè thủ thỉ những chuyện không đâu và chốc chốc lại có tiếng cười rúc rích ở một góc lớp. Có lẽ cái rét làm con người cần nhau và gần nhau hơn…

Con thích nhất là những ngày sương mù dày đặc, lạ chưa, đó cũng lại là những ngày có nắng. Cái nắng hiếm hoi giữa chuỗi ngày rét buốt không đủ để ấm nhưng đủ cho sương tan. Những cánh đồng ứ đầy sương từ đêm tối, giờ trông như những mảng khói bốc lên nghi ngút. Chỉ một lát nữa thôi, đám ruộng chỉ còn trơ gốc rạ kia sẽ vỡ tung ra vì tiếng cười non trẻ, bọn trẻ con sẽ túa ra như một bầy kiến, rồi túm tụm lại bên một cái bếp lò đào cạnh bờ ruộng, hít hà hơi ấm sặc mùi khói của rơm ẩm đang cháy. Có khi trong bếp còn có cả vài củ khoai nữa. Mùi khoai nướng mới thơm làm sao. Thế nào những khuôn mặt bầu bĩnh kia lát nữa cũng sẽ đen nhẻm đen nhem vì dính vỏ khoai cháy cho mà xem. Vậy nhưng chỉ khi nào ăn ở ngoài đồng với lũ bạn thì mới thấy vui. Tiếng bọn trẻ con cười vang cả cánh đồng. Ngày xưa, … con cũng là một trong những đứa trẻ ấy…

Mà thật lạ, những con suối mùa đông nước lại trong xanh và hiền lắm, soi rõ cả những viên sỏi nằm ngoan dưới đáy. Con mải mê tìm những hòn đá cuội lóng lánh, xếp hình lâu đài cao thật cao. Con mải mê cười trong thế giới cổ tích của riêng con. Những tiếng cười như viên sỏi chạm vào mặt nước khiến những con sóng nhỏ tròn xoe cứ lan ra, lan xa mãi.

Còn biết bao nhiêu kỷ niệm về mùa đông con không nhớ hết. Con cất vào hộp diêm của riêng con, mỗi khi buồn lại thắp lên một que diêm bé nhỏ để sưởi ấm lòng mình. Con vẫn yêu mùa đông.

Dù…

Mùa đông, tay mẹ nẻ nhiều. Những vết nẻ ngoằn ngoèo chạy trên tay mẹ, ứa ra dòng máu đỏ đau nhói.

Mùa đông, bố lái xe đi xa trên những con đường mịt mù sương muối. Con ước gì con là mặt trăng soi đường cho xe bố đi!...

Mùa đông, vườn cây của ông ngoại bị sương làm hỏng cả. Bà ngoại lại đau lưng mỗi khi gió thổi về.

Mùa đông. Có những đêm con nhìn qua cửa sổ, thấy bên kia nhà mình, những người nhà bệnh nhân nghèo không có giường ngủ nằm lay lắt dưới ngọn đèn ngoài cổng bệnh viện. Họ không có áo ấm như con…

Con nghĩ đến bạn con sáng sớm phải gánh rau – gánh sương - đi bán ngoài chợ, đến ông bà, và bố, và mẹ, và họ… Và con khóc. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, con vẫn yêu mùa đông.

Ngày con sinh ra là một ngày cuối đông mưa phùn gió bấc. Bố không dám đặt con xuống giường vì sợ con lạnh, bố cứ thế bế con trên đôi tay mỏi rã rời. Nếu không có mùa đông, con sẽ chẳng bao giờ hiểu được... Tính con cũng như mùa đông, lạnh! Mùa đông cho con sự đồng cảm. Và vì ngàn lẻ tình yêu khác, con vẫn yêu mùa đông!

Đêm nay là đêm giáng sinh cuối cùng của thiên niên kỷ. Với con, giáng sinh đơn giản là một ngày mùa đông, một ngày đông đặc biệt để nhớ và để yêu. Ngoài kia, có tiếng gì khe khẽ lại dội về. Sương! Đúng là sương thật! Sương lặng lẽ dạt dào từ trên đỉnh núi tràn về. Cái thung lũng nhỏ bé nằm lọt thỏm giữa những dãy núi càng trở nên nhỏ bé hơn. Chỉ có sương cứ dềnh lên mãi. Nhìn từ trên cao, thị xã mình như một nụ hoa ăm ắp sương. Con có cảm giác như đang đi giữa bồng bềnh kỷ niệm. Những buổi leo núi sáng, ngợp thở trong thung lũng sương, những tối đứng trên đỉnh đèo gió thốc, khuôn mặt bạn bè quây quần bên con…

7 Comment:

AntiGod said...

L�n thử phố n�i ph�t xem sao ^^

Chuot said...

D� g� cũng l� c�i phố!!
R�t qu� y�u c�i con khỉ!
L�m hết 1 chai chắc l� y�u! Biết đ�u đấy!

kidlonton said...

"Thằng Chuột" kia! O�nh ch�t giờ... Hum n�o c� xe mới nhớ khao bạn nh�!

GIA THINH® said...

B�i n�y kid viết hay lắm, m�nh cũng c� một b�i về mẹ trong Blog...Kid h�y viết thật nhiều b�i như thế n�y nh�, sẽ c� nhiều cảm x�c hơn đấy.Takecare!

Thùy Anh said...

nam 2000 la hoi nam thu nhat nhi??? chi hoi ay mo viet dc nhung bai trong sang kieu nay. Bay gio thi tam hon van duc mat rui. hihi

TheQuan said...

Anh đọc lại b�i n�y, anh đặc biệt th�ch những b�i như vậy, về tuổi thơ. Chỉ v� tuổi thơ của anh n� ko mấy �m đềm, ko mấy hạnh ph�c. Buồn nhiều qu�. Nh�n người kh�c sống hồn nhi�n, nhanh nhẹn, hoạt b�t.. m� muốn gh�. Mong rằng khi n�o c� người y�u th� thay đổi (M� đ� ko nhanh th� lấy đ�u ra người y�u).
Anh muốn được về phố n�i với em lắm. Nhưng trong chuyến xe đ� cuối năm chỉ giới hạn người đi, ko biết c� chỗ cho m�nh ko nữa?

kidlonton said...

Cảm ơn anh Qu�n! Em v� Thi�n Hương lu�n welcome anh l�n phố n�i!