Status

Be happy, my dear!

Saturday, September 23, 2006

Cafe sang'...


Sáng nay cà phê một mình…

Lâu lắm rồi mới thấy lại cảm giác này, lòng bình yên - không buồn, không vui, không suy nghĩ vẩn vơ, tĩnh và phẳng… Quán cà phê nhỏ, vắng vẻ, chỉ có mình và một người nữa, im lặng, những ồn ào của đường phố dường như không bén chân vào.

Cà phê sữa gì mà đắng nghét! Có khi chủ quán đưa lầm tách của mình và bạn mình cũng nên...

Thích uống cà phê sáng nhưng mắc bệnh mèo lười, không dậy sớm được. Sáng nào cũng nằm cuộn tròn trong chăn, tự nhủ: “Sáng mai mình sẽ dậy sớm đi uống cà phê”! Ngày nào cũng thế…

Lâu rồi không gặp bạn. Sáng nay, đến muộn 15 phút, bạn đã đi rồi, để lại mình cà phê một mình… Lát nữa bạn quay về, sẽ chỉ còn lại hai tách cà phê trên bàn, một đã uống dở. Cà phê mình gọi cho bạn chắc là đã nguội ngắt… Thế là có hai kẻ cà phê một mình!

Người đã ngồi uống cà phê với mình ngày xưa giờ đang làm gì, có còn ngồi quán cà phê mỗi sáng nữa hay không?

Wednesday, September 20, 2006

Một nỗi buồn nhỏ...


Blog bây giờ không còn xa lạ nữa, người người viết blog, và trong nhật ký online của mình, người ta có quyền viết tất cả những gì họ nghĩ và cảm thấy. Cớ sao lại đem blog của một người ra làm trò đùa?

Đừng nói với tôi rằng đó chỉ là trò vui, tôi thấy nó gần như một sự xúc phạm. Bản thân tôi là người dễ bị tổn thương, và tin rằng đã là con người thì ai cũng thế. Bạn nghĩ gì khi mà sự riêng tư và những tình cảm đẹp đẽ của bạn bị đem ra public và rêu rao khắp nơi như một xì căng đan nội bộ?

Tôi đoán là bạn có thể biện minh thế này khi “tuyên truyền” về blog đó: bạn không có ý gì xấu cả, bạn chỉ thấy lạ vì chưa bao giờ “khổ chủ” của blog thể hiện tình cảm như trong những dòng đã viết và bạn muốn mọi người biết điều ấy. Nhưng tôi nghĩ rằng bạn đã dập tắt cảm xúc của người ta ngay từ những dòng đầu tiên viết blog. Nếu tôi là người ấy, không hiểu bao lâu nữa tôi mới tiếp tục viết những dòng tiếp theo…

Ngày hôm nay, cả công ty xôn xao gửi cho nhau một link blog, tôi thấy buồn. Một nỗi buồn nhỏ….

Con người ta đôi khi thật là nhẫn tâm, dù cố tình hay không…

Saturday, September 16, 2006

Cam? thu*c'


Mới đây, nhân một ngày gió mát, con em gái nổi hứng xui tôi viết bài cho mục “Cảm thức” trên báo Hoa học trò 2! và dồn cho tôi đọc một đống báo 2! để “lấy cảm hứng”. Miễn bàn đến tính khả thi của đề nghị đó, tôi chỉ chợt nghĩ rằng, đã lâu lắm rồi tôi không đọc Hoa học trò.

Bây giờ mở tờ 2! ra cứ như ăn phải món kẹo rởm ấy, nhìn thì màu mè đẹp mắt nhưng chẳng có vị gì, có bài còn làm ta phải nhăn mặt. Không hẳn tất cả các bài đều dở, tôi vẫn thích những bài gắn liền với nhịp sống trẻ, những gương mặt đại diện cho trí tuệ và tài năng Việt Nam; nhưng phải nhận rằng số bài hay thật quá ít ỏi. Tìm mỏi mắt không ra một bài thơ học trò, trong khi dày đặc những quảng cáo, thời trang, các thú chơi được giới trẻ coi là “hot”, là “sành điệu”… Những thông tin ấy, chỉ hấp dẫn đối với một bộ phận giới trẻ thành thị, trong khi bao nhiêu phần trăm dân số nước mình còn làm nông nghiệp? bao nhiêu phần trăm thanh niên nước mình có thể xài Ipod, online thường xuyên, hoặc dùng những đồ vật trong “Top 10 for teen” trên báo 2! mới ra gần đây: ví thêu, túi handmade, khuyên tai thêu (Ebay), Thắt lưng Miss Sixty, bộ mỹ phẩm Pupa, đồng hồ Duracell , ống cắm bút xí ngầu và bút gắn hình thú gỗ, cắm nến trang trí, khung tranh dễ thương và thêm một quyển “Cánh buồm đỏ thắm”!!! Đó là hành trang của một người trẻ ngày nay?

HHT2! có vẻ như đã “quên” mất một bộ phận không nhỏ 8x của nước mình vẫn còn đang lam lũ ngoài đồng, nghèo đói và thất học!

Còn nhớ, Mr. Chánh Văn đã từng giải thích về sự thay đổi của HHT, đại ý là: cũng giống như người ta mới cắt tóc dài thành tóc ngắn, ban đầu nhìn chưa quen… Nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn không quen nổi, mà dường như, càng lúc càng thấy xa lạ…

Những ai từng đọc Hoa học trò ngày xưa có lẽ cũng như tôi, tiếc nuối những trang viết trong sáng và đẹp đẽ, đậm chất học trò. Tôi nhớ những cây bút “vang bóng một thời”, Bình Nguyên Trang, Chu Minh Vũ, Trang Hạ, Hoàng Anh Tú, Chu Thu Hằng, Đàm Huy Đông, Phạm Trung Kiên, Bùi Chí Vinh, nhiều lắm, không nhớ hết… Có rất nhiều truyện ngắn hay nhưng không hiểu sao lại nhớ nhất truyện “Hình như” của Nguyễn Đình Hoà. Hình như có, mà hình như không, rung động mong manh trong tâm hồn người mới lớn, trộm nhìn người ta rồi chợt thở dài.… Nhưng “em thấy không, tất cả đã xa rồi, trong tiếng thở của thời gian rất khẽ…”

Em gái tôi - độc giả trung thành của HHT2! bảo: “em mua 2! chỉ vì trình bày đẹp và có nhiều… cơ hội quà tặng”. Vì thế 2! vẫn có lượng độc giả đông đảo còn độc giả thì có được cái mình cần. Tôi thành kiến với HHT mới chăng? Hoặc là vì tôi đã già cỗi rồi? Dù sao thì cán cân thế hệ 8x cũng đã nghiêng về phía cuối, 1988 hoặc 1989 và sang dần 9x rồi. Tôi sắp thuộc về ngày hôm qua? Có thể…

Sunday, September 10, 2006

Gio mua dong bac se long…


“Dường như ai đi ngang cửa,
Gió mùa đông bắc se lòng…”

Gió mùa đông bắc tràn về, thênh thang trên những vòm lá. Dường như có, mà không, làm gì có ai đi ngang cửa nhà mình cơ chứ…

Nhận ra cái lạnh se sắt đầu tiên là từ cái so vai của em. Bắt đầu là tiếng xuýt xoa, rồi thì áo ấm, gió thổi tóc em bay che lấp ngày hạ cuối, thế mà đã sang thu…

Kể cũng lạ thật, nếu năm nay không nhuận thêm một tháng âm lịch thì bây giờ đã qua trung thu rồi, vậy mà đến tận hôm nay mới giật mình: thu đến từ lúc nào. Đêm qua đang ngủ chợt tỉnh giấc vì thấy lành lạnh… Nhưng phải tới tận tối nay, gió nhiều, mới thấm thía hơi may và cuống quýt áo ấm. Thảng thốt gọi tên mùa đông lại thấy chút tiếc nuối mùa hè. Mùa thu ở đây ngắn ngủi quá! Sen vẫn còn nở nhiều trên gánh hàng hoa ven đường mà gió mùa đông bắc đã về rồi. Gió lật lại biết bao là kỷ niệm, em nhớ, em nhớ quá…

Bạn gửi cho bài hát rất hay, “… Đêm nay lạnh, rét run từng chiếc lá. Chia tay nhau, ta trở thành người lạ. Và em nhớ anh, vì gió những buổi chiều…”. Đêm nay, trăng cũng sáng, và đêm cũng lạnh…

Mùa thu ơi, thầm lặng một vầng trăng
Đêm nay lạnh, rét run từng chiếc lá.
Chia tay nhau, ta trở thành người lạ
Và em nhớ anh, vì gió những buổi chiều

Em nhớ anh có thể vì tình yêu
Hay có thể vì ngày xưa quá đẹp
Chia tay nhau cửa vào tim đã khép
Cung đàn năm xưa ai làm lỗi nhịp rồi

Trăng vỡ đôi có thể vì từ ly
Nhưng kỷ niệm sưởi hồn ai bớt lạnh
Tim đan mộng để hồn ai chấp cánh
Dù mộng kia đâu trở lại bao giờ

Huế ơi thắp vào tim nỗi nhớ
Nghe đêm sâu đằng đặc một nỗi niềm..

http://nhacso.net/Music/Song/Tru-Tinh/2005/12/05F5FFD8/