Status

Be happy, my dear!

Thursday, November 30, 2006

NCC


Ảnh chụp tại Trung tâm Hội nghị quốc gia, 22/11/06 - Ăn theo APEC ....

Nhìn có giống Leader không? hihi...

Wednesday, November 29, 2006

Mùa đông


(Nhớ mùa đông phố núi!!! Nhớ mẹ! Lục ra bài viết từ lâu lắm, từ giáng sinh năm 2000…)


Đêm!

Có tiếng gì lao xao trên mái nhà. Gió! Gió về. Đột ngột và khác lạ. Nghe rõ cả tiếng lá đêm chạm nhẹ nhàng xuống mái tôn. Gió ồn ào bứt từng vốc lá ném ra xa rồi lẩn đi rất nhanh. Cứ từng đợt, từng đợt. Chỉ còn lại những tiếng vọng xa xăm nghe như hơi thở mùa đang dội về…

Mùa rét của năm đã bắt đầu như thế…

Nhưng mẹ bao giờ cũng thức dậy trước mùa đông. Khi cái rét mới chỉ là luồng hơi mát ùa về từ trên núi, hãy còn êm êm, dịu dịu vây quanh giấc ngủ con. Mẹ lặng im nhóm lửa, nấu cơm sáng. Mùi thơm của hạt nếp chín bay lên vương vất toả quanh nhà. Con tỉnh giấc, hít đầy lồng ngực mùi thơm, cứ ngỡ đó là hương mùa đông vừa theo gió bay vào…

Sáng!

Con đường tới trường ngập trong sương, trắng xoá và tê buốt. Những bóng người lặn ngụp trong sương, lúc ẩn lúc hiện, nhạt nhoà như ảo ảnh. Tóc con bết những giọt sương lấp lánh, mười đầu ngón tay tím bầm vì rét. Gió thọc sâu vào tay áo, luồn vào cổ làm bật ra những tiếng xuýt xoa không ngừng. Chao ôi là rét!

Nhưng con thích mùa đông!

Bọn con gái xúng xính trong những cái áo rét đủ màu to tướng, những chiếc khăn len bay bay phấp phới, má đứa nào cũng hồng hồng. Tự dưng thấy chúng xinh xinh, đáng yêu quá! Bàn ghế kê sát vào nhau để bạn bè thủ thỉ những chuyện không đâu và chốc chốc lại có tiếng cười rúc rích ở một góc lớp. Có lẽ cái rét làm con người cần nhau và gần nhau hơn…

Con thích nhất là những ngày sương mù dày đặc, lạ chưa, đó cũng lại là những ngày có nắng. Cái nắng hiếm hoi giữa chuỗi ngày rét buốt không đủ để ấm nhưng đủ cho sương tan. Những cánh đồng ứ đầy sương từ đêm tối, giờ trông như những mảng khói bốc lên nghi ngút. Chỉ một lát nữa thôi, đám ruộng chỉ còn trơ gốc rạ kia sẽ vỡ tung ra vì tiếng cười non trẻ, bọn trẻ con sẽ túa ra như một bầy kiến, rồi túm tụm lại bên một cái bếp lò đào cạnh bờ ruộng, hít hà hơi ấm sặc mùi khói của rơm ẩm đang cháy. Có khi trong bếp còn có cả vài củ khoai nữa. Mùi khoai nướng mới thơm làm sao. Thế nào những khuôn mặt bầu bĩnh kia lát nữa cũng sẽ đen nhẻm đen nhem vì dính vỏ khoai cháy cho mà xem. Vậy nhưng chỉ khi nào ăn ở ngoài đồng với lũ bạn thì mới thấy vui. Tiếng bọn trẻ con cười vang cả cánh đồng. Ngày xưa, … con cũng là một trong những đứa trẻ ấy…

Mà thật lạ, những con suối mùa đông nước lại trong xanh và hiền lắm, soi rõ cả những viên sỏi nằm ngoan dưới đáy. Con mải mê tìm những hòn đá cuội lóng lánh, xếp hình lâu đài cao thật cao. Con mải mê cười trong thế giới cổ tích của riêng con. Những tiếng cười như viên sỏi chạm vào mặt nước khiến những con sóng nhỏ tròn xoe cứ lan ra, lan xa mãi.

Còn biết bao nhiêu kỷ niệm về mùa đông con không nhớ hết. Con cất vào hộp diêm của riêng con, mỗi khi buồn lại thắp lên một que diêm bé nhỏ để sưởi ấm lòng mình. Con vẫn yêu mùa đông.

Dù…

Mùa đông, tay mẹ nẻ nhiều. Những vết nẻ ngoằn ngoèo chạy trên tay mẹ, ứa ra dòng máu đỏ đau nhói.

Mùa đông, bố lái xe đi xa trên những con đường mịt mù sương muối. Con ước gì con là mặt trăng soi đường cho xe bố đi!...

Mùa đông, vườn cây của ông ngoại bị sương làm hỏng cả. Bà ngoại lại đau lưng mỗi khi gió thổi về.

Mùa đông. Có những đêm con nhìn qua cửa sổ, thấy bên kia nhà mình, những người nhà bệnh nhân nghèo không có giường ngủ nằm lay lắt dưới ngọn đèn ngoài cổng bệnh viện. Họ không có áo ấm như con…

Con nghĩ đến bạn con sáng sớm phải gánh rau – gánh sương - đi bán ngoài chợ, đến ông bà, và bố, và mẹ, và họ… Và con khóc. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, con vẫn yêu mùa đông.

Ngày con sinh ra là một ngày cuối đông mưa phùn gió bấc. Bố không dám đặt con xuống giường vì sợ con lạnh, bố cứ thế bế con trên đôi tay mỏi rã rời. Nếu không có mùa đông, con sẽ chẳng bao giờ hiểu được... Tính con cũng như mùa đông, lạnh! Mùa đông cho con sự đồng cảm. Và vì ngàn lẻ tình yêu khác, con vẫn yêu mùa đông!

Đêm nay là đêm giáng sinh cuối cùng của thiên niên kỷ. Với con, giáng sinh đơn giản là một ngày mùa đông, một ngày đông đặc biệt để nhớ và để yêu. Ngoài kia, có tiếng gì khe khẽ lại dội về. Sương! Đúng là sương thật! Sương lặng lẽ dạt dào từ trên đỉnh núi tràn về. Cái thung lũng nhỏ bé nằm lọt thỏm giữa những dãy núi càng trở nên nhỏ bé hơn. Chỉ có sương cứ dềnh lên mãi. Nhìn từ trên cao, thị xã mình như một nụ hoa ăm ắp sương. Con có cảm giác như đang đi giữa bồng bềnh kỷ niệm. Những buổi leo núi sáng, ngợp thở trong thung lũng sương, những tối đứng trên đỉnh đèo gió thốc, khuôn mặt bạn bè quây quần bên con…

Trong tim em một nỗi buồn


(Bài hát trong truyện thơ Tên cướp biển)

��� Trong tim em một nỗi buồn nào đấy

��� Cô đơn đang ngủ, bao giờ
��� Nghe tiếng đập trái tim anh, cũng dậy
��� Để rồi rơi hẫng trong mơ

��� �� �� �� �� Một tia sáng trong lòng em đang sống
��� �� �� �� �� Mong manh lặng lẽ vô hình
��� �� �� �� �� Nhưng bóng tối của buồn đau thất vọng
��� �� �� �� �� Không làm nó tắt vì anh

Đôi khi bước qua mồ em hãy nhớ
Thương em chôn dưới đất mềm
Em chỉ sợ, một điều em chỉ sợ:
Anh đã hoàn toàn quên em

��� � �� ��� � Trước khi chết em xin hãy nhớ
��� � �� ��� � Cho em chỉ một lần này
��� ���� ��� � Một giọt lệ lên khối tình đau khổ
��� � �� ��� � Để bù em khóc hôm nay...

��� �� �� �� �� �� �� �� �� � (Byron - Thái Bá Tân dịch)

Sunday, November 26, 2006

Chuyện chẳng có gì mà ầm ĩ cả!

�Tối nay, đang lượn web thì AB gửi cho tôi cái link ảnh kèm theo lời chú thích “người nổi tiếng với phóng sự ''''''''fucking Hà Lội ''''''''. Khổ nỗi, tôi không bít nó là gì, bèn lon ton hỏi:

�Kid: anh ơi, cái fóng sự đấy là gì thế ạ? iem lạc hậu chưa bít

AB: trời, hot thế mà giờ còn hỏi, nó đóng cửa rồi

Kid: anh có lưu hông?

AB: em tưởng tượng thế này, nó vừa post, trong vòng có 48h mà có đến gần 9000 comment

AB: http://www19.dantri.com.vn/nhipsongtre/2006/11/154423.vip, vào xem này, đưa cả lên đây

Kid: sao ko ai lưu lại? huhu…

AB: http://blog.360.yahoo.com/blog-tyCQOFUzdKiwh2kdPffm5g3HgfKkylA-?cq=1&p=1225

…..

�Tò mò vốn sẵn, Kid nhảy ngay vào đọc. Âu cũng là một thói quen khó sửa của tôi cũng như nhiều người khác (hì hì, kéo đồng bọn): thấy đông cũng xúm xít vào. Thế là hăm hở vào đọc hết cái blog của “người-nổi-tiếng” kia và cả cái bài đăng trên Dân trí. Thú thực là chả hiểu có phải vì mình trơ rồi hay không mà thấy… cũng thường thôi! Chuyện chẳng có gì mà ầm ĩ cả!

�Nhận thức, thói quen, cảm nghĩ, hoàn cảnh… của mỗi người là không giống nhau, vì thế cô bé kia có nhận xét lệch lạc về Hà Nội cũng là điều chẳng khó tưởng tượng chút nào. Chỉ có điều, cô bé lại đưa nó lên blog, và không ngờ được cái hiệu ứng đôminô mà blog có thể gây ra lại lớn đến vậy. Tôi đọc đi đọc lại thấy những điều cô bé viết về Hà Nội chẳng có gì là ghê gớm tới mức cô phải buột ra câu “F…”. Chắc có lẽ vì thế mà nhiều nhân nhảy vào comment dữ dội và thậm chí có những hành động quá khích như chửi bới, đe doạ…

�Sau chuyện này, cá nhân rút ra vài điều:

1. Giới trẻ bi giờ có vẻ quen mồm chửi bậy hơn hay sao ấy nhỉ? Chính cô bé trong bài viết tiếp theo trên blog cũng nói: “Ai quen chửi thề thì có thể dịch nó sang tiếng Việt đại loại như... cái đó tuỳ. Với tôi, "fucking" không phải là cái gì quá trầm trọng ^^”.

Còn Kid, bản chất cố chấp và cổ hủ, vẫn muốn “giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt”, he he (nói cho oai thế thôi, vẫn dùng từ “bậy bạ” lung tung)...

2. Cảm ơn mạng Internet! Nhờ có thế giới ảo mà thỉnh thoảng "cộng đồng" cùng ngồi lại bàn bạc sôi nổi với nhau về một vụ "hot" nào đó. Cũng nhờ vậy mà báo chí mới có thêm nhiều cái để giật tít.

3. Thế mới biết ở nước mình, đầu óc kì thị địa phương vẫn còn nhớn nhắm! Ai cũng thấy, à nhầm, nhiều người vẫn thấy cái “làng” của mình là nhất.

Lan man thêm: Chuyện này làm tôi nhớ tới một lần ngồi ăn tối với Maria trên City view, tôi có nói đại ý: một số người Hà Nội không thực sự tôn trọng người ngoại tỉnh và họ rất tự hào về cái gọi là "Hanoian". Maria đột ngột hỏi một câu làm tôi chết trân, không biết nói gì: "Tại sao lại vậy? Không phải là các bạn đang xây dựng một nước XHCN nơi mọi người đều hướng tới sự công bằng hay sao?"

*

�Quay trở lại chuyện chính, tôi thích cái kết bài trên báo Dân trí (mà thực ra là đăng lại từ Thể thao & Văn hoá):

Chắc nhiều người vẫn�biết�blog của anh Tây được mệnh danh viết blog tiếng Việt "hay kinh điển", Joe, người Canada. Với những bài viết dí dỏm về cuộc sống tại Việt Nam, blog của Joe đã thu hút một số lượng lớn người xem.

Nói như vậy để thấy, trong khi người nước ngoài có những suy nghĩ chín chắn về Việt Nam thì một bộ phận công dân Việt Nam lại có cái nhìn không bằng những người "xa lạ".

Bài hát của mặt trời


(Ảnh: www.mccullagh.org)

Bài hát của mặt trời
(Tita Lacambra Ahyala)

Bài hát của mặt trời,
tuôn tràn,
trong lá cây,
để lại dư âm,
trên tóc em óng ả!

Đừng đi, nghe em,
mai ta đoàn tụ.
Đời nào đẹp hơn,
khi mặt trời,
hát trong,
tóc em,
sau những lần,
hát trong,
cây lá.

Monday, November 20, 2006

Chúc mừng ngày Nhà giáo Việt Nam


Ngày 20-11…

20-11 đến bao giờ cũng làm lòng mình nôn nao… Phải, nó đã từng là một phần của mình, cho dù mình chưa bao giờ chịu thừa nhận điều đó và cho dù sẽ chẳng bao giờ quay trở lại nữa…

�Chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành một giáo viên, điều đó vô lí và xa vời quá. Còn nhớ thuở mười tám bước chân vào cổng trường Sư phạm đã khóc ròng! Mỗi lần nhìn thấy khoảng liễu thiết tha bên trường Quốc gia lại đứng khóc lặng cả người. Ao ước có một điều kì diệu xảy ra… Bây giờ mới thấy ngày đó thật ngây thơ và đáng trách, vì mình đã không có trách nhiệm với sự lựa chọn của chính mình. Dù sao, cái thuở ấy, hai từ “đại học” còn to tát lắm, và không học trường mình thích dường như là nỗi dằn vặt lớn nhất trong suốt những năm học sau này.

�… Dù sao, năm tháng cũng qua đi, mình cũng đã có gần 6 năm học trong trường Sư Phạm, và quanh đi quẩn lại thì cái thì hiện tại tiếp diễn của mình vẫn đang được tiếp tục chia ở dưới mái trường này. Bạn bè cùng lớp đều đã, đang và sẽ là thầy, cô giáo, chỉ có mình đi riêng một con đường, chẳng biết rồi sẽ đi về đâu? Kể ra, nhìn chúng nó rạng rỡ trong ngày này cũng thấy ngậm ngùi…

�Cái nhà mình ở có 10 người thì có tới 1, 2, 3, 4, 5, 6 người là cô giáo và 1 người sắp thành cô giáo. Mấy hôm nay bước chân về nhà nghe tiếng “cô cô, con con” ríu rít cũng thấy xôn xao lạ lùng! Nhớ học trò cũ, những học sinh mà mình chỉ được dạy vài tiết ngắn ngủi trong hai kì thực tập. Nhớ cái lớp cá biệt đã làm cô giáo thực tập khóc nức nở trên bảng, nhớ gương mặt buồn buồn sớm tư lự và bất cần của “em”, nhớ “em” hay cười động viên cô mỗi lần cô run run đứng trên bảng, nhớ “em” thường giơ đồng hồ nhắc cô giáo đang mải mê sắp “cháy giáo án”… Ký ức về lần thực tập đầu tiên để lại một vết buồn khôn nguôi trong lòng, nhưng dù sao, cô sẽ luôn nhớ về “em” và mong em đừng lạc bước. Không biết bây giờ em sao rồi? Giá như thời gian quay trở lại, cô sẽ cố gắng làm một điều gì đó vì em…

�Bây giờ, mình chơi vơi…

�Dù thế nào thì cũng tự viết cho mình nhân ngày 20-11, riêng tặng một cô giáo đã… mất dạy!

Nhớ có một lần, mình nói với Maria rằng hôm nay là ngày Nhà giáo Việt Nam và mình sẽ đến thăm các thầy cô của mình, Maria đã nói rằng ở Hà Lan và Mĩ không có ngày này(?), rằng đây là một điều đáng tự hào của người Việt Nam.

Ừ, mình cũng thấy hơi hơi tự hào…

Wednesday, November 15, 2006

Imagine Me Without You




As long as stars shine down from heaven
And the rivers run into the sea
Til the end of time forever
You’re the only love I’ll need

In my life you’re all that matters
In my eyes the only truth I see
When my hopes and dreams have shattered
You’re the one that’s there for me

When I found you I was blessed
And I will never leave you, I need you

Imagine me without you
I’d be lost and so confused
I wouldn’t last a day, I’d be afraid
Without you there to see me through

Imagine me without you
Lord, you know it’s just impossible
Because of you, it’s all brand new
My life is now worthwhile
I can’t imagine me without you

When you caught me I was falling
You’re love lifted me back on my feet
It was like you heard me calling
And you rush to set me free

When I found you I was blessed
And I will never leave you, I need you

When I found you I was blessed
And I will never leave you, I need you oh

....
I can’t imagine me without you


Friday, November 10, 2006

Mùa lá rụng


Mùa lá rụng

Tác giả: Ônga Bécgôn

Mùa thu ở Mátxcơva người ta thường treo những tấm biển trên các đại lộ, với dòng chữ: "Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng”


Những đàn sếu bay qua. Sương mù và khói toả.

Mátxcơva lại thu rồi!

Bao khu vườn như lửa chói sáng ngời

Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ.

Những tấm biển treo dọc theo đại lộ

Nhắc ai đi ngang, dù đầy đủ lứa đôi

Nhắc cả những ai dù cô độc trong đời:

"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"


Ôi trái tim tôi, trái tim của một mình tôi

Đập hồi hộp giữa phố hè xa lạ

Buổi chiều kéo lang thang mưa giá

Khẽ rung lên bên khung cửa sáng đèn.

Ở đây tôi cần ai, khi xuôi ngược một mình,

Tôi có thể yêu ai, ai làm tôi vui sướng:

"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"


Nếu không có gì ao ước trong tôi

Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất!

Anh từng ở nơi đâu, từng là người thân nhất

Sao phút này làm bạn cũng không?


Tôi chẳng hiểu vì sao, cứ ngùi ngẫm trong lòng

Rằng tôi đã phải xa anh vĩnh viễn...

Anh - con người không vui, con người bất hạnh

Con người đi cô độc quá trên đời!

Thiếu cẩn trọng chăng? Hay chỉ đáng nực cười?

Thôi hãy biết kiên tâm. Mọi điều đều phải đợi...

Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi

Cơn mưa rơi thầm thĩ lúc chia ly.


Mưa tối rầm nhưng ấm áp nhường kia

Mưa rẫy trong ánh trời lấp loá...

Anh hãy cố vui lên, con đường hai ngả,

Tìm hạnh phúc yên lành trong ấm áp cơn mưa!...


Tôi ra ga, lòng lặng lẽ như xưa

Một mình với một mình thôi, không cần ai tiễn biệt.

Tôi không biết nói cùng anh đến hết

Nhưng bây giờ còn phải nói gì thêm!

Cái ngõ con đã tràn ngập màu đêm

Những tấm biển dọc đường càng trống trải

"Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng!"


(Thơ Ônga Bécgôn - Bằng Việt dịch)

Thursday, November 09, 2006

Cổ tích


…Vượt qua khu rừng rậm bao quanh lâu đài, qua đám cây móc nhức nhối, qua những bụi gai dữ tợn cào xé da thịt, qua những đám dây leo rối bời, anh gần như kiệt sức, tơi tả, rã rời. Nhưng kia, anh đã nhìn thấy nàng, nàng đang ngủ giữa bụi hồng gai, đẹp hơn cả thiên thần.

Anh cúi xuống, run rẩy đặt lên môi nàng một nụ hôn…

Giây phút ấy với anh là vô tận!

Nàng mở mắt, ngỡ ngàng… Thốt nhiên, đôi lông mày nhíu lại, gương mặt tuyệt đẹp nhăn nhó:

- Tại sao anh lại làm thế? Tôi đang mơ một giấc mơ tuyệt vời: hoàng tử của tôi bước ra từ hào quang lộng lẫy và đến đánh thức tôi, chàng đẹp chứ không rách rưới như anh…

Rồi nàng lại nhắm mắt, nuôi dưỡng giấc mộng trăm năm về chàng hoàng tử hiện ra trong ánh sáng. Chỉ có điều, nàng thảng thốt nhận ra, từ đó, trong giấc mơ, hoàng tử luôn mang gương mặt của anh. Còn anh thì không bao giờ trở lại…

Wednesday, November 08, 2006

Entry for November 09, 2006


Khi buồn, bạn thường làm gì?

Trả lời câu hỏi này, bạn có thể viết được một bài báo cho các chuyên mục tâm lý cuộc sống, với cái tít hấp dẫn đại loại kiểu: 8 cách chế ngự nỗi buồn, hay là gì gì đấy tương tụ… Nhưng tôi không có ý định mà cũng chẳng có khả năng viết thể loại này… Tôi muốn nói đến nỗi buồn của riêng tôi thôi.

Nỗi buồn của tôi không nguyên chất! Nó thường bị pha lẫn với đủ thứ tạp nham của đời: chán, nản, mệt, ức chế, giận dữ, tủi thân… Thế thì làm thế nào?

Hôm nay là một ví dụ nhé: vào một buổi tối đầu đông rất buồn như thế này… Pha nước nóng thả vài lát chanh, rùi trong khi đang loay hoay giữa màn hơi nghi ngút, tự nhủ: “Này thì buồn này!...” rồi đâm sầm cái đầu xuống làn nước bỏng rát! Càng nóng càng tốt! Tất nhiên, nóng quá thì… Phương pháp này tự tôi gắn cho nó một cái mác rất “môđen”, cái mà các báo chí chuyên về sự làm đẹp của chị em ngày nay vẫn gọi là “liệu pháp sờ pa”!

Khi quay trở vào phòng, xịt một ít nước hoa khắp nơi… Liệu pháp hương hoa chăng? Không, chẳng để làm gì cả! Tự dưng thích thế thôi... Nếu là mùa thu năm ngoái, tôi thường để hoa cúc trong phòng, hoa cúc tươi để trong giỏ cho khô dần, cắm thêm hoa mới vào nhưng không dỡ hoa khô đi, hương thơm lưu được rất lâu và dịu. Nhưng năm ngoái đã qua rồi…

Sau đó, đóng cửa ra ngoài đường lang thang. Nhớ năm thứ nhất, buổi tối đi dạy thêm về, tôi thích đạp xe chầm chậm trên đường Kim Mã – con đường hiếm hoi ở Hà Nội vừa tĩnh lặng lại vừa ồn ào; cảm giác như có thể đi mãi như thế, bao lâu cũng được. Cứ để mặc gió vày vò bầy tóc rối! Gió xuýt xoa chiếc lá khô vỡ nát dưới vòng bánh xe lăn. Thấy lòng mình phẳng lạ lùng. Còn bây giờ, ngồi trên xe máy, lượn lờ một hồi lại thấy Hà Nội nhỏ xíu, chẳng còn biết đi đâu. Thi thoảng rủ bạn bè đi ăn, thi thoảng ngồi quán cà phê, quán trà… Thi thoảng vào quán rượu nữa, kiếm cớ gặp mặt bạn bè vậy thôi chứ uống được là bao. Có lần Đại ca bảo: “Bạn chị có vẻ kết kiểu uống rượu của em” – “Tại sao?” – “Tại vì uống rượu xong mà mặt em vẫn buồn!”. Ừ nhỉ, có lẽ tại tôi chưa bao giờ say, lúc nào cũng nhớ rằng uống rượu xong mình sẽ phải tự đi về một mình, không ai về cùng đường cả, mà cũng không thích ai đưa về…!

Cũng có đôi lần, thú giải sầu của tôi trở về “lành mạnh” như bao cô gái khác: đi siêu thị, shopping linh tinh… Sang rủ cô em gái vào BigC, chẳng mua gì, chỉ thích đi ngắm nghía cho mỏi mệt trí óc để khỏi phải suy nghĩ, khỏi phải nhớ về điều đã làm mình day dứt mới đây…

Đôi khi lại khác, không lang thang ngoài đường nữa, đóng cửa phòng, tắt điện ngồi thu lu trong góc nhìn nến cháy, lần nào cũng vậy, những hình hài nhảy múa trên tường nói với tôi rằng “hãy quên đi, quên đi, tất cả đều vô thực!…”.

Có đôi khi mở nhạc thật to, để tự mình chìm đắm trong một thứ âm thanh xa xôi không vang vọng ở nơi này…

Và khi tất cả đã mờ nhạt, tôi sẽ bật tivi xem kênh yêu thích duy nhất: Animal Planet! (Nếu không thì Cartoon Network cũng tạm được, hì hì…). Xem cho đến khi hai mí mắt nặng trĩu, tự nhủ, “đi ngủ thôi, mai là một ngày mới rồi”…

Nhưng thực tế là tôi vẫn đang ngồi đây, gõ những dòng này… Chẳng hiểu sao mắt díp tịt mà không ngủ được, quá nửa đêm rồi mà vẫn trằn trọc cho đến khi phải tung chăn vùng dậy, bật lại máy tính, và bắt đầu viết…

Ừ, phép chia vẫn luôn luôn đúng, không chia thì làm sao hết được, phải không?

Tuesday, November 07, 2006

Lập đông rồi...


...cuối cùng thì mùa đông đã quay trở lại...

Monday, November 06, 2006

...Và anh tồn tại


Giữa bao la đường sá của con người

Thành phố rộng, hồ xa, chiều nổi gió

Ngày chóng tắt, cây vườn mau đổ lá

Khi tàu đông anh lỡ chuyến đi dài

Chỉ một người ở lại với anh thôi

Lúc anh vắng người ấy thường thức đợi

Khi anh khổ chỉ riêng người ấy tới

Anh yên lòng bên lửa ấm yêu thương

Người ấy chỉ vui khi anh hết lo buồn

Anh lạc bước, em đưa anh trở lại

Khi cằn cỗi thấy tháng ngày mệt mỏi

Em là sớm mai, là tuổi trẻ của anh

Khi những điều giả dối vây quanh

Bàn tay ấy chở che và gìn giữ

Biết ơn em, em từ miền cát gió

Về với anh, bông cúc nhỏ hoa vàng

Anh thành người có ích cũng nhờ em

Anh biết sống vững vàng không sợ hãi

Như người làm vườn, như người dệt vải

Ngày của đời thường thành ngày-ở-bên-em

Anh biết tình yêu không phải vô biên

Như tia nắng, chúng mình không sống mãi

Như câu thơ, chắc gì ai đọc lại

Ai biết ngày mai sẽ có những gì

Người đổi thay, năm tháng cũng qua đi

Giữa thế giới mong manh nhiều biến đổi

Anh yêu em và anh tồn tại

Em của anh, đôi vai ấm dịu dàng

Người nhóm bếp mỗi chiều, người thức dậy lúc tinh sương

Em ở đấy, đời chẳng còn đáng ngại

Em ở đấy, bàn tay tin cậy

Bàn tay luôn đỏ lên vì giặt giũ mỗi ngày

Đôi mắt buồn của một xứ sở có nhiều mưa

Ngọn đèn sáng rụt rè trên cửa sổ

Đã quen lắm, anh vẫn còn bỡ ngỡ

Gọi tên em, môi vẫn lạ lùng sao…

����������������������� (Lưu Quang Vũ - 1976)

Friday, November 03, 2006

"Xin lỗi, em chỉ là con đĩ!"

Thú thực, lần đầu tiên đọc mấy chữ này, tôi giật cả mình. Chả là lâu rồi tôi không quan tâm đến diễn biến trào lưu đọc của giới trẻ, tự mình làm mình tụt hậu đi mấy chục năm, chả biết cái gì đang “hot”, đang là mốt của bạn bè mình. Bỗng dưng hôm qua thấy trong USB của thằng bạn có cái file diễn đàn, topic “Xin lỗi, em chỉ là con đĩ” – tôi chột dạ thầm “xì” một tiếng: “Thằng này thế mà hư…”. Hoá ra không phải nó hư mà là mình…xyz (ai muốn nghĩ gì thì tuỳ).

Câu chuyện với cái tên giật gân cuốn tôi ngay lập tức vào vòng xoáy của nó, khiến tôi nuốt nước bọt cái ực, quyết tâm đóng hết các cửa sổ chat chit với bạn bè, bỏ rơi cả thằng bạn để đọc một mạch cho xong. Phải công nhận cái ông (bà?) Bảo Thê gì đó – tác giả truyện này – có biệt tài “câu khách” – cái từ này có vẻ không được đẹp đẽ cho lắm nhưng mà nhà văn ơi là nhà văn, tôi không phải là nhà văn nên cứ dùng từ này vậy. Ai xui nhà văn đặt cái tiêu đề nghe tò mò muốn chết, lại thêm nhân vật Hạ Âu xinh đẹp làm nghề “abc... mà không phải là abc...” khiến độc giả háo hức dõi theo số phận của “tôi” và “nàng”. Ít nhất trên cái diễn đàn mà tôi đọc được truyện này, lượng fan hâm mộ của truyện cũng tương đối đông đảo, chia đều cả nam và nữ, thế mới hay chứ!

Đọc đoạn đầu, thoáng nghĩ: sao truyện trò bây giờ cứ phải dính tí sex vào mới viết được hay sao ấy nhỉ?! Mấy từ đĩ, điếm, gái trinh, sextoy, abc, def… rải loạn xị trong truyện. Đoạn sau đỡ hơn, hoá ra là một câu chuyện tình yêu, tình yêu bất thường giữa một người đàn ông và một cô “gái điếm” không giống ai. Lắm thứ bất thường thế nên truyện rất hấp dẫn, con người mà, ai chả say của lạ! Người đọc bị nhà văn dẫn dắt vào một tình huống lạ lùng, để chính họ phân vân không hiểu về “con đĩ Hạ Âu” là người như thế nào, hết tình tiết này tới sự kiện khác, chúng có vẻ như mâu thuẫn nhau làm ta lúng túng: dáng vẻ thuần khiết và thanh nhã khó tin của Hạ Âu sao lại gắn với cái mác “làm đĩ”? Sao mẹ cô lại không biết gì về “nghề” của con gái? Liệu cuộc “hôn nhân” giữa “tôi” và Hạ Âu sẽ đi tới đâu? Vết bầm tím trên lưng cô có nghĩa gì? Rốt cuộc tại sao cô ta lại kiên quyết không nói ra sự thật với “tôi” trong khi “tôi” yêu cô và rộng lượng cho cô cơ hội?... Hàng loạt câu hỏi đặt ra, vì truyện dồn nén nhiều chi tiết, và cũng vì tác giả rất khéo cài những dấu hiệu bất ổn vào trong diễn biến truyện, khiến ta đọc ngay cả những đoạn hạnh phúc của nhân vật cũng cảm thấy hạnh phúc đó thật chênh vênh, và lại muốn đọc nhanh, thật nhanh tới hồi kết xem nó ra sao…

Sự xuất hiện của nhân vật Tiểu Mãn làm cuộc đời bớt u ám, tuy nhiên, dù cô rất thú vị với cái vẻ ngây thơ, hồn nhiên trong sáng nhưng nói thật là cô làm một người đọc như tôi càng sốt ruột hơn. Tự dưng chen một cái cô nào đó vào chuyện tình của “tôi” và nàng, một cô vô lo vô nghĩ, nói cười thoải mái, trái ngược hoàn toàn với Hạ Âu – không, đúng hơn là một sự đối chọi quá gay gắt buộc “tôi” phải day dứt để lựa chọn. Vào đúng cái phút mà anh đã chọn “không thể không sống cùng cô gái này” thì Hạ Âu lại xuất hiện, lướt qua như một ảo ảnh, ngay cả khi cô đưa giấy thấm máu cho “tôi”, ngay cả cuộc điện thoại cuối cùng với “tôi”, ngắn ngủi nhưng đủ để làm đau “tôi” suốt đời… Khi “tôi” thốt lên “Xin lỗi, em chỉ là…”, ta tưởng thế là hết, đám cưới với Tiểu Mãn, cô con gái Lộ Lộ đáng yêu… xoá đi trong tâm trí “tôi” quá khứ đau buồn đã qua, và nếu cứ thế, “tôi” sống hạnh phúc êm đềm bên con và vợ thì chán chết. Nhà văn biết điều đó, nên nhà văn cài thêm một cái đuôi vào sau chuỗi ngày yên ả này - một cái kết chẳng biết nói là có hậu hay không nữa. Bỗng dưng mọc ra một ông gọi là tài xế cho Tổng giám đốc, người đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện và đóng vai người minh oan cho Hạ Âu...

Hãy khoan nói kết thúc ra sao, ngoài lề một chút là trên cái diễn đàn tôi đọc truyện này, câu chuyện không được post liền mạch mà nhỏ giọt từng đoạn một, tới hồi kết thì… không post ngay, các thành viên kêu rầm rĩ, đoán già đoán non truyện sẽ kết thúc thế nào, đủ các tình huống li kì, gay cấn được nêu ra… đủ thấy sức hút của truyện lớn đến mức nào. Thế nhưng, rất tiếc, truyện khép lại không được như đa số mong đợi: một cái kết giống như khi xem bất kì một phim truyền hình sướt mướt tương tự nào bạn cũng đoán được kết thúc là thế.

Ngẫm lại, tôi vẫn không nghĩ rằng trên đời này có người như Hạ Âu hay “tôi”, số phận của họ lạ lùng đã đành nhưng hành động của nhân vật cũng không thực, không hoàn toàn tự nhiên. Dường như truyện vẫn bị cái ước ao đẹp đẽ đầy tính nhân văn của người viết uốn nắn, cho nên nhân vật nói năng và hành động theo kiểu “chỉ có trong tiểu thuyết”! Tôi không tin có một cô gái mất cả đời cố chứng minh mình vẫn trong sạch (để lại nguyên vẹn số tiền “tôi” đưa cho cô, vui sướng khi biết con mình là con của anh…) nhưng vẫn chấp nhận mang tiếng “đĩ” đến cuối đời với chồng mình, cố gắng đem lại địa vị cho anh bằng cách hy sinh phẩm giá, sự chung thuỷ, rất muốn anh hiểu sự trong sạch của lòng mình trong khi đó vẫn kiên quyết ngậm tăm dù “tôi” cho cô quá nhiều cơ hội sám hối (hao hao giống tình huống éo le trong phim Hàn Quốc, biết mà không nói, yêu mà không ngỏ lời…). Còn vài sự phi lý nhỏ nữa, ví dụ chuyện ông Tổng giám đốc kia quên không... mà một người phụ nữ như Hạ Âu cũng không biết thì hơi lạ… Sự hy sinh mù quáng của Hạ Âu vì địa vị của “tôi” là cái phi lý nhất trong truyện này, hoặc ít ra, cũng là cái lãng xẹt nhất, bởi lí do đó không đáng để cô và “tôi” cùng chịu đau khổ, kết thúc truyện vì thế không có sức thuyết phục. Nếu tôi là Hạ Âu, có thể tôi đã nói thật toàn bộ, có thể tôi không ngu ngốc hy sinh cuộc sống và tình yêu của cả mình và chồng chỉ để chồng có địa vị tốt hơn, hoặc đơn giản là tôi có thể tìm cách nào đó để biết đứa bé sinh ra có phải con của “tôi” hay không, chả cần đợi đến mấy năm sau có cái vết máu trên khăn giấy mới sung sướng nhẹ nhõm chắc rằng đó là con của người mình yêu …vân vân và vân vân… Còn nếu tôi là “tôi”, nói thật, chưa chắc tôi đã cưu mang một cô gái như Hạ Âu suốt hai năm khi chưa biết rõ cô, quá nhiều tình tiết có thể làm “tôi” nổi giận về sự lừa dối bướng bỉnh của cô và tôi không tin có người đàn ông nào đủ bao dung hay kiên nhẫn để tha thứ nhiều lần như trong truyện… Nhưng may sao, tôi vẫn là tôi, truyện vẫn là truyện…

Tôi đã đọc như bay cả 10 chương đầu, hồi hộp, để rồi thở hắt ra một cái khi đọc xong: “Hoá ra chỉ có thế”!. Có cảm giác như ngòi bút nhà văn từ nửa cuối truyện bị đuối dần, đoạn kể về quãng thời gian “tôi” sống cùng Tiểu Mãn nhẹ và nhạt, kết thúc thì hụt hơi! May ra vớt vát lại được ở hình ảnh hai đứa trẻ, ồ, truyện kết thúc với hình ảnh trẻ con luôn làm tôi cảm thấy được cứu vớt, phải tin ở tương lai…

*

Dù sao, không thể phủ nhận được là truyện này vẫn hot và nhiều người tìm đọc. Có người bảo vì nó là truyện sex mà, mà sex là một phạm trù rất… con người, rất… vĩnh cửu nữa. Tôi nghĩ, điều hấp dẫn nhất của truyện không phải là cái cách Bảo Thê lôi những vấn đề tế nhị ra để câu khách, nhà văn này có tài hơn thế. Điều níu tôi nhớ về truyện này là một Hạ Âu thực sự quyến rũ và bí ẩn. Hạ Âu sống động và cuốn hút, bởi cái vẻ u sầu long lanh trong đôi mắt đẹp của nàng và một tính cách lạ thường như là biến dạng của con người bị tổn thương – như một cái dây leo lớn lên trong một vùng sợ hãi, nhục nhã, ê chề nhưng vẫn mảnh mai đeo bám lấy sự sống và tình yêu. Sự câm lặng của Hạ Âu, những giọt nước mắt và phút nàng cười, nụ cười “như bồ công anh bị gió thổi tan”, cả bài thơ của nàng nữa, tất cả (ngoại trừ những sự “phi lý” của nàng như trên đã nêu) đều hợp lý với tính cách của Hạ Âu. Những hành động của Hạ Âu thực sự lạ lùng, im lặng, cười, khóc, sự giấu diếm của cô cũng lạ lùng nốt. Nhà văn đã dụng công dành nhiều chi tiết cho Hạ Âu, dù nhỏ, nhưng có sức gợi lớn, ví như khi cô mặc chiếc váy trắng, trông cô giống như bông gạo trắng phiêu du khắp nhà, như sự trong trắng của cô chưa từng bị mất đi… Nhân vật Hạ Âu cuốn ta đi suốt câu chuyện, làm nhoà đi trong ta chút hoài nghi nào vừa mới nhen nhóm về tính “có lý” của diễn biến truyện mà mãi sau này nghĩ lại ta mới nhíu mày tự nhủ: trên đời này làm quái gì có người như Hạ Âu, như “tôi”…

Và như thế, nhà văn đã thành công, ít nhất, ở chỗ sinh ra một nhân vật đẹp để đời (theo cảm nhận của riêng tôi, tất nhiên!).