Status

Be happy, my dear!

Wednesday, April 25, 2007

Một chút tháng tư

Tháng tư về gọi mùa dâng ngút mắt
Lá me bay chấp chới những nỗi buồn
Chiều thành phố chở bờ nhớ, bờ thương
Nghe chao lòng tuổi bỏ mùa vui

Ngang trường học em nghiêng áo trắng
Gót vô tư ríu rít những con đưừơng
Ngày xưa ấy cũng là tôi, áo trắng
Sao bây giờ nắng ngả màu thương

Và lại đến tháng tư về hoa phưựơng
Bông đầu tiên tôi hái để hộc bàn
Kỷ niệm bỗng khuất chìm đâu mất
Con ve đầu mùa cất tiếng than van

Khắc khoải hằn rêu phong ngày tháng cũ
Bong bóng mây ngơ ngẩn xếp đầy trời
Những sắc màu thi nhau trốn biệt
Vòng tay êm xa lắm học trò ơi

Tháng tư nhé giọng ru hời rất khẽ
Những gương ngoan nhớ lắm những tóc thề
Tháng tư ngày xưa con trai con gái
Phố học trò rong ruổi những vòng xe...

Tháng 4 rồi, tự ru mình trong kỷ niệm của ngày xưa đi học. Quãng thời gian này năm cuối cấp, chép không biêt bao nhiêu là thơ vào lưu bút, những bài thơ chia tay - ra trường người nhớ, người quên. Rồi tất cả cũng sẽ quên mà thôi!

Như mình giờ đây, đã quên tên tác giả rồi, chỉ nhớ chép lại từ báo HHT. Thôi thì ghi lại bài thơ trước khi quên nốt...

Friday, April 20, 2007

Chúc mừng sinh nhật bố


Con biết là bố sẽ chẳng bao giờ biết tới và đọc blog này cả. Nhưng con vẫn muốn chúc mừng sinh nhật bố, muốn rằng những giờ phút đầu tiên của ngày này được đắm mình trong những suy tư về bố của con...

Con nhớ lại cái lần con dẫn bố vào một quán Internet và hướng dẫn cách... lập nick Yahoo messenger cho bố - con thấy bố đứng lóng ngóng gõ phím máy tính, và việc ghi nhớ các thao tác sử dụng YM đối với bố dường như rất khó khăn, và đôi lúc bố ngại ngùng nhìn đám trẻ con xung quanh đang vừa chơi game vừa nhìn bố một cách hiếu kì. Tại sao bố lại phải cố gắng như thế? Bố bảo vì bố thấy mình chẳng biết gì về Internet cả, bố muốn bắt đầu, và bố muốn học cả chat nữa. Tất nhiên là sau đó bố chẳng bao giờ chat cả, có lẽ đó là một trong số hiếm hoi những điều bố không làm được trước mặt con. Nhưng câu chuyện nhỏ nhặt ấy luôn khiến con xúc động mỗi lần nhớ lại, và bố biết đấy, bố vẫn luôn là thần tượng của con - như những ngày con còn nhỏ...

Hồi đó, ai cũng bảo con là bản sao của bố, con giống bố từ ngoại hình tới tính cách, tới cách con cầm bút viết hay cách con ăn cơm... Có lẽ đó là một phần lí do bố cưng chiều con! Trong gia đình, con luôn có được một địa vị ưu ái vô hình trong mắt bố. Bố giữ con bên mình, cho con đi khắp nơi theo xe của bố và nói với con những điều sâu sắc về cuộc đời. Bố kiên nhẫn trả lời hết các câu hỏi không ngừng của con: "Bố ơi, tại sao..." và cùng con ngồi hàng giờ để nuôi dưỡng trí tưởng tượng thơ trẻ. Con tự hào về bố vô cùng!

Nhưng mặc dù được bố cưng chiều, con vẫn cảm thấy rõ ràng nỗi buồn lặng lẽ của bố vì con là con gái, và em con cũng là con gái. Điều đó giống như một khối đá đè nặng lên trái tim của con vậy. Nhiều đêm con khóc, cả trong lúc ăn cơm cũng có thể cúi mặt vào bát cơm khóc mà không ai biết chỉ vì một câu nói nào đó như một viên sỏi chất thêm vào khối nặng trong lòng con. Con lớn lên với một mặc cảm giấu kín và mọi nỗ lực chỉ là để mình không thua kém bất cứ một "thằng" con trai nào, để bố có thể tự hào về con. Sau này, con hiểu, đó chỉ là nỗi tủi thân ngây thơ của trẻ nhỏ mà thôi, thế mà con vẫn ôm giữ nó cho đến tận khi con đã lớn...

Con ngưỡng mộ tính độc lập và quyết đoán của bố, nhưng chính vì con giống bố quá, con cũng độc lập, khắt khe và đôi lúc thành bảo thủ. Cộng thêm cái tính bướng bỉnh càng ngày càng rõ rệt, con thành ra mâu thuẫn với bố. Con chống lại "đế chế" của bố trong gia đình, chống lại những cơn nóng giận của bố, chống lại cả những định kiến của bố về cuộc sống. Mẹ thì hiền và cam chịu, còn con thì không. Con muốn thoát ra khỏi "tầm phủ sóng" của bố, muốn biến thành một người hoàn toàn khác nhưng con không nhận ra rằng bố là người có ảnh hưởng lớn nhất đối với con. Khi con chống lại bố, con thấy như đang chống lại chính con. Đã có lần con khiến bố khóc, điều đó đối với con cũng nặng nề và tổn thương vô cùng.

Từ khi đi học xa nhà, con hiểu thêm nhiều điều, con hiểu thêm về bố và về con. Con có thể ngồi yên lặng hàng giờ để xem bố hì hục sửa nồi cơm điện hay tra thêm dầu vào cái quạt, hoặc là sung sướng nấu một nồi cơm "trên sống dưới khê" cho bố ăn. Những giờ phút ấy thật ngắn ngủi, vì bố không ở lại Hà Nội lâu được và lần nào trông thấy bố đi ra khỏi ngõ, con cũng khóc. Những lúc ấy, con tự hỏi "sao ngày xưa con lại cãi bố làm gì?"...

Thế mà trong những năm học đại học, năm nào con cũng "quên" sinh nhật bố. Thật là buồn. Tháng tư thường là lúc con mải mê với các bài nghiên cứu khoa học và niên luận, và vô số các mối quan tâm hời hợt khác của tuổi trẻ, con không quên sinh nhật bố nhưng thường gọi điện về quá muộn, khi mà bố đã nghĩ "chắc con bé quên rồi"! Nhưng năm nay, con đã đợi ngày này, bố ạ...

Người ta nói: "Đứng trước cha mẹ như đứng trước biển" - với con điều này chẳng có gì là trừu tượng hay bay bổng cả. Nó đơn giản như mỗi lần con nghĩ về bố, con có thể nghĩ mãi, không bao giờ hết được, và cũng không thể nào viết hết được...

Monday, April 16, 2007

Tomorrow it may change

Tomorrow

Artist(Band):Avril Lavigne

Đã có những lúc đây là bài hát mình thích nhất. Và chắc sẽ có những lúc, cảm giác ấy sẽ quay trở lại...

Người ta chỉ thích những thứ gần với cảm xúc của mình! Mỗi khi ngập ngừng, và lòng trống trải, cảm thấy lời bài hát thật đúng với sự bất ổn trong tâm hồn một cô bé chưa trở thành người lớn I don’t know how I’ll feel, tomorrow, tomorrow... I don’t know what to say, tomorrow, tomorrow...

Em muốn tin anh, tin những lời thì thầm, khi anh nói rằng sẽ ổn thôi, em cố gắng tin anh, nhưng hình như không... Khi anh nói về điều sắp xảy ra, nó luôn biến thành một điều khác, em muốn tin anh, nhưng không phải là ngày hôm nay... Ngày mai, ngày mai... Hãy cho em thời gian, hãy để em một mình một chút thôi, có lẽ sẽ không là quá muộn... Ngày mai... Em chưa sẵn sàng, có lẽ hãy là ngày mai...

Mình muốn tin cả cuộc sống này nữa, mình cũng muốn tin, nhưng sao cứ phải lần lữa rằng không phải ngày hôm nay, sao lại vẫn là ngày mai... Bao giờ cho đến ngày mai?!

Nghe Arvil hát live muốn khóc...

Cũng giống như điệp khúc của bài hát, mình biết rốt cuộc mình sẽ lại mỉm cười Mai là một ngày mới, ngày mai, có thể điều đó sẽ thay đổi” (Tomorrow is a different day... Tomorrow it may change).

I wanna believe you,
When you tell me that it'll be ok,
yeah I try to believe you,
But I don't

When you say that it's gonna be,
It always turns out to be a different way,
I try to believe you,
Not today, today, today, today, today...

[Chorus:]

I don't know how I'll feel,
tomorrow, tomorrow
I don't know what to say,
tomorrow, tomorrow,
Is a different day,
tomorrow,

It's always been up to you,
It's turning around,
It's up to me,
I'm gonna do what I have to do,
just don't

Give me a little time,
Leave me alone a little while,
Maybe it's not too late,
not today, today, today, today, today...

[Chorus:]

Hey yeah yeah, hey yeah yeah, and I know I'm not ready,
Hey yeah yeah, hey yeah yeah, maybe tomorrow

Hey yeah yeah, hey yeah yeah, I'm not ready,
Hey yeah yeah, hey yeah yeah, maybe tomorrow

And I wanna believe you,
When you tell me that it'll be ok,
Yeah I try to believe you,
Not today, today, today, today, today...

Tomorrow it may change [4x]

Friday, April 13, 2007

6 lời nói dối phổ biến nhất


1. Sorry I'm late, darling. I had to work late at the office.
2. I couldn't get here earlier - the bus was late.
3. You sent it last month? I never received it!
4. I'm going to give up. Tomorrow. Next week. Soon.
5. You can trust me. I always keep a secret.
6. Thank you. That was the best meal we've ever had.

Trên đây là 6 lời nói dối phổ biến nhất của người Anh, do một tạp chí của Anh điều tra và kết luận.

Thế còn 6 lời nói dối phổ biến nhất của người Việt?
...

Chắc trong đó sẽ có 2 câu giống với người Anh là "Tin anh đi, anh sẽ bỏ (rượu, thuốc lá....)" + "Anh bận họp ở cơ quan nên sẽ về nhà muộn" và 1 câu khác "Anh hứa sẽ đến đúng giờ!"

Sunday, April 08, 2007

ĐẹpFashionShow 5 - Một linh hồn màu mè rỗng tuếch


Với tham vọng hé mở “bí ẩn của linh hồn” (Spirit’s Mystery), Đẹp Fashion show 5 được dàn dựng như một vở kịch hiện đại trên chất liệu thời trang trong bối cảnh của thế giới tâm linh Việt thuần khiết. Thế nhưng, trái với hy vọng của người xem, “linh hồn” của đêm diễn chẳng có gì là bí ẩn cả, cũng chẳng phải đang được hé mở mà là được phơi bày lộ liễu đến toang hoác ra - Thất vọng!

Cuộc chơi của VIP?
Vờ i pờ - ba chữ này giờ đây quen với người Việt lắm rồi. Ta có khách VIP, vé VIP, hạng VIP, xe VIP, nhà của VIP, con của VIP... và giờ đây là thêm một đêm diễn của VIP. Tất nhiên, nhà tổ chức Đẹp Fashion show 5 (thôi, từ giờ ta gọi ĐFS 5 cho gọn nhỉ?) chẳng dại gì mà xướng lên “Chúng tôi chỉ tổ chức cho VIP” nhưng từ khâu tổ chức cho tới... giá vé đã thể hiện rõ ràng “Chúng tôi thuộc về một đẳng cấp khác”!
Việc chọn Trung tâm Hội nghị Quốc gia (NCC) làm nơi tổ chức đã phần nào cho thấy sự “chịu chơi” của ĐFS 5. Hệ thống âm thanh, ánh sáng “hoành tráng”, dàn diễn viên múa và người mẫu cũng thuộc hàng đông đảo - đình đám nhất trong các show thời trang nước ta từ trước tới nay. Để khán giả cùng nhập cuộc với màn diễn, ban tổ chức đã đề nghị khán giả mặc trang phục dạ hội màu đen và đeo mặt nạ được phát kèm.
Điều khiến tôi ngạc nhiên về ĐFS 5 là giá vé. Vé có 3 hạng: vé thông thường (300.000 VNĐ) - vé VIP (1.000.000 VNĐ) và vé V.VIP (1.500.000 VNĐ), tức là cuộc chơi này chủ yếu dành cho vờ i pờ và vờ vờ i pờ! Người bình thường bỏ ra 3 triệu cho 1 cặp vé để đi xem thời trang là chuyện... không tưởng! Chẳng biết có ai dại dột mua vé không chứ ngồi ở hàng V.VIP chả xem được quái gì cả. Rốt cuộc thì VIP hay V.VIP hay “thường dân” đều xem như nhau do không bao quát hết được sân khấu.
Hãy xem các VIP thể hiện như thế nào? Vẫn có nhiều người mặc trang phục sáng màu, thậm chí là màu trắng toát. Hình như chỉ có 1/90 số khán giả đeo mặt nạ và sau 5’ thì bỏ ra vì nhận thấy mình “chẳng giống ai” (điều này không chỉ do khán giả lạ lẫm trước kiểu trình diễn này mà một phần còn vì lí do sẽ nói sau). Vẫn có người chạy đi chạy lại. Vẫn a lô điện thoại như thường. Sự sang trọng nơi những bộ cánh khoác ngoài vẫn không giấu được vẻ lạ lẫm của một cơ số người xem đối với một cuộc chơi xa xỉ như thế này.
Hãy xem các VIP được thưởng thức những gì? - Lẩu thập cẩm không hơn!
Một sai lầm đánh đổ ngay cả những toan tính dày dạn nhất
Trong khi nỗ lực vươn tới cái đẹp tổng thể của âm thanh, ánh sáng, âm nhạc, trang phục và kịch bản, ĐFS 5 đã rơi vào tình cảnh của một nồi... cháo loãng! Tất cả chỉ vì một sai lầm - chọn nhầm không gian diễn. Chính sai lầm này đã đánh đổ bao công sức của ê kíp thực hiện, cho dù đó là những tên tuổi có tiếng trong làng tổ chức trình diễn và làng thời trang.
Đại sảnh của NCC quá rộng với 3 tầng tam cấp lớn và mái vòm cao. Đó không phải là một không gian đặc quánh của một buổi “lên đồng” - vở diễn thành ra loãng. Những tấm vải phơ phất và đèn lồng thưa thớt không đủ để biến tiền sảnh trở thành “cõi âm”. Dàn ánh sáng tuy có sự đầu tư nhưng trong một không gian rộng như thế, vẫn là quá yếu và không có gì ấn tượng.
Sân khấu trở thành quá lớn và bất tiện với nhiều bậc thang dốc dần, người mẫu trông nhỏ xíu trên sân khấu cao rộng, vừa đi vừa lo bước hụt + phải đi chân trần nên chiều cao giảm đi đáng kể và bớt đẹp. Hơn nữa, người mẫu phải dàn ra để phủ đầy sân khấu, nhằm lấp khoảng trống nên càng loãng.
Trong khi đó, khán giả phải nép vào hai bên dọc theo bậc thang, ngăn cách một khoảng khá lớn với sân khấu do 2 cầu thang cuốn 2 bên. Do đó, khán giả vừa không bao quát được cảnh diễn, vừa không nhìn rõ trang phục (người ngồi trên thì chỉ thấy... lưng người mẫu, người ngồi dưới thì nghển lên sái cả cổ). Màn hình lớn ở dưới chân cầu thang hoạt động í ẹ, lúc có lúc không, lúc có thì bị ánh sáng của dàn đèn làm cho mờ nhoè hình, chả rõ mặt mũi nói chi đến trang phục + người xem bị phân tán bởi 2 màn hình trên và dưới à toét cả mắt. Dễ hiểu tại sao chẳng ai đeo mặt nạ để “hoà mình vào đêm diễn” vì không gian rộng rinh, hoà sao nổi!
Nếu như ĐFS 5 lấy hiệu ứng thị giác làm điều cốt yếu để dẫn dắt người xem hé mở bí ẩn của linh hồn thì ý đồ này đã bị phá sản bởi không gian diễn.
Thấy gì qua ĐFS 5?
Phải nhận rằng công tác PR cho ĐFS 5 của Le Bros rất tốt! Rất chuyên nghiệp và có thể coi là một trong những công ty PR hàng đầu của Việt Nam hiện nay. Riêng các ấn phẩm đều được chuẩn bị công phu và ấn tượng: website, thư mời, vé, tờ chương trình, mặt nạ...
Điều tôi thích nhất trong buổi diễn là phần Hình ảnh: đẹp - ấn tượng và cực kỳ có linh hồn. Nghe nói tác giả là Đào Anh Khánh - không biết có đúng không hay là sản phẩm kết hợp với Le Media?! Chấm điểm riêng phần này 10/10.
Về âm nhạc, nhạc sĩ Quốc Trung xử lý khá hay phần nhạc đầu, khi các âm hưởng dân gian hài hoà không một nét đứt gãy. Thế nhưng, từ màn 3 trở đi, nhạc hơi bị “lộ” cái khớp nối giữa đoạn này với đoạn kia, giữa âm hưởng của ca trù với phần nhạc “lên đồng” và nhạc phối hiện đại ở màn 4. Nhạc “lên đồng” không giống “lên đồng” gì cả mà giống như nhạc... dance vậy. Phần nhạc cuối nói chung hơi “hụt”!
Trong số các bộ sưu tập được trình diễn, “Phân định” của Hà Linh Thư không ấn tượng lắm, hơi đơn điệu và có vẻ loay hoay với 2 màu trắng - đen, không có gì mới cả. "Phiêu diêu" của Văn Thành Công cũng thế, vẫn còn thấy sự lúng túng trong việc “nhét” nét đẹp của các kiểu trang phục cổ truyền vào xiêm y đương đại. (Ngoài lề chút xíu: trong vở diễn, đáng lẽ không gian phải huyền bí với những hồn ma áo trắng thì khán giả lại được phen buồn cười vì những con ma bò lổm ngổm qua các bậc thang, chắc tại bậc cao và nhiều bậc quá nên ma cứ “chổng mông” lên.; hơn nữa ý tưởng này thật là lộ!).
Bộ sưu tập “Bóng ma trong nhà hát” của Trương Thanh Hải lấy cảm hứng từ trang phục sân khấu cổ, nhưng hình như hơi “quá tay” nên trang phục trở thành rối rắm. Mặc dù có sự hỗ trợ của NSND Đàm Liên, NSƯT Thúy Hường, ca sĩ Tùng Dương và nhà thơ Vi Thùy Linh... màn diễn này vẫn nhạt!
Cao trào của vở diễn là trong màn 4, với cảnh múa đèn và trang phục trong bộ sưu tập “Thăng hoa” của Tiến Lợi. Trái với tính chất trình diễn trước đó, các mẫu váy dạ hội trong màn này có tính ứng dụng cao, tôn lên vẻ đẹp của người... đẹp. Tuy nhiên, thực sự ấn tượng và đáng lưu tâm với tôi có lẽ chỉ có bộ sưu tập “Siêu thoát” của Công Trí. Những bộ đầm dài rộng, chất liệu đẹp - mỏng - nhẹ, với những nếp xếp táo bạo cầu kỳ. Có thể nói Công Trí đã làm chủ được chất liệu và bắt nó hiện ra trong dáng vẻ quyến rũ nhất. Mặc dù một vài mẫu có vẻ “na ná” những mẫu váy nước ngoài tôi từng xem ở đâu đó, song đáng nhớ nhất trong ĐFS 5 chắc chỉ có bộ sưu tập này.
Nhìn tổng thể, thời trang có vẻ bị chìm đi dưới sức ép của kịch bản và những thứ phụ kiện rườm rà kèm theo như những màn múa, âm thanh, các chi tiết minh họa trên sân khấu...
Chợt nghĩ đến các buổi trình diễn thời trang quốc tế: Bài trí rất đơn giản, không cần cầu kì phông đèn để mọi ánh mắt đổ dồn vào trang phục, sàn diễn phẳng tạo sự tự tin cho người mẫu, sân khấu cực gần khán giả để người xem chiêm ngưỡng hết vẻ đẹp của thời trang... Nghĩ về ĐFS 5, không biết cái gì mới là nhân vật chính của đêm diễn: cái Đẹp hay một linh hồn rỗng tuếch khoác bộ áo màu mè?

Monday, April 02, 2007

Hai cú sốc trong một ngày


Cú sốc đầu tiên: cô giáo dạy tiếng Hàn Quốc của mình xinh không thể tả được! Trời ơi, sao lại có người xinh thế cơ chứ! Da trắng, mắt to tròn, miệng cười tươi - đúng kiểu Hàn Quốc. Nhưng cô không chỉ xinh mà còn đáng yêu nữa. Cô rất vui vẻ và dạy rất hay, học vui ơi là vui. Cô mặc quần ngố, áo phông, đi giầy thể thao, mái tóc cột đuôi gà lúc lắc, khi dạy rất hay cười. Vì cô không biết nhiều tiếng Việt nên vừa dạy, cô vừa dùng hành động để diễn tả nghĩa của từ. Chỗ nào không diễn tả được thì cô cười và huýt sáo! Hôm nào phải tranh thủ chụp ảnh với cô mới được - Mình là con gái mà còn phải lòng cô nữa là... .

Cú sốc thứ hai: đang đi trên đoạn Khâm Thiên, một chàng trai đi Novou lướt qua mình, để lại một làn hương ngây ngất - mùi hương đủ thơm để quyến rũ và đủ nhẹ nhàng để thể hiện sự tinh tế của chủ nhân. "Trời ơi" lần thứ hai! Phóng lên xem mặt - đẹp gần bằng một chàng trai Ý, cao lớn, tóc hơi hơi dài và một gu ăn mặc cực kỳ style Tiếc là không thể nào bám đuôi chàng lâu được Cái con bé ẩm ương trong mình ra lệnh: "Rẽ sang hướng khác!" thế là mình ngậm ngùi rẽ trái... (mà chắc gì đi tiếp đã theo kịp )

Hic, hai cú sốc trong một ngày thì làm sao một người HÁO SẮC như mình sống nổi cơ chứ?!