skip to main |
skip to sidebar
Con biết là bố sẽ chẳng bao giờ biết tới và đọc blog này cả. Nhưng con vẫn muốn chúc mừng sinh nhật bố, muốn rằng những giờ phút đầu tiên của ngày này được đắm mình trong những suy tư về bố của con...
Con nhớ lại cái lần con dẫn bố vào một quán Internet và hướng dẫn cách... lập nick Yahoo messenger cho bố - con thấy bố đứng lóng ngóng gõ phím máy tính, và việc ghi nhớ các thao tác sử dụng YM đối với bố dường như rất khó khăn, và đôi lúc bố ngại ngùng nhìn đám trẻ con xung quanh đang vừa chơi game vừa nhìn bố một cách hiếu kì. Tại sao bố lại phải cố gắng như thế? Bố bảo vì bố thấy mình chẳng biết gì về Internet cả, bố muốn bắt đầu, và bố muốn học cả chat nữa. Tất nhiên là sau đó bố chẳng bao giờ chat cả, có lẽ đó là một trong số hiếm hoi những điều bố không làm được trước mặt con. Nhưng câu chuyện nhỏ nhặt ấy luôn khiến con xúc động mỗi lần nhớ lại, và bố biết đấy, bố vẫn luôn là thần tượng của con - như những ngày con còn nhỏ...
Hồi đó, ai cũng bảo con là bản sao của bố, con giống bố từ ngoại hình tới tính cách, tới cách con cầm bút viết hay cách con ăn cơm... Có lẽ đó là một phần lí do bố cưng chiều con! Trong gia đình, con luôn có được một địa vị ưu ái vô hình trong mắt bố. Bố giữ con bên mình, cho con đi khắp nơi theo xe của bố và nói với con những điều sâu sắc về cuộc đời. Bố kiên nhẫn trả lời hết các câu hỏi không ngừng của con: "Bố ơi, tại sao..." và cùng con ngồi hàng giờ để nuôi dưỡng trí tưởng tượng thơ trẻ. Con tự hào về bố vô cùng!
Nhưng mặc dù được bố cưng chiều, con vẫn cảm thấy rõ ràng nỗi buồn lặng lẽ của bố vì con là con gái, và em con cũng là con gái. Điều đó giống như một khối đá đè nặng lên trái tim của con vậy. Nhiều đêm con khóc, cả trong lúc ăn cơm cũng có thể cúi mặt vào bát cơm khóc mà không ai biết chỉ vì một câu nói nào đó như một viên sỏi chất thêm vào khối nặng trong lòng con. Con lớn lên với một mặc cảm giấu kín và mọi nỗ lực chỉ là để mình không thua kém bất cứ một "thằng" con trai nào, để bố có thể tự hào về con. Sau này, con hiểu, đó chỉ là nỗi tủi thân ngây thơ của trẻ nhỏ mà thôi, thế mà con vẫn ôm giữ nó cho đến tận khi con đã lớn...
Con ngưỡng mộ tính độc lập và quyết đoán của bố, nhưng chính vì con giống bố quá, con cũng độc lập, khắt khe và đôi lúc thành bảo thủ. Cộng thêm cái tính bướng bỉnh càng ngày càng rõ rệt, con thành ra mâu thuẫn với bố. Con chống lại "đế chế" của bố trong gia đình, chống lại những cơn nóng giận của bố, chống lại cả những định kiến của bố về cuộc sống. Mẹ thì hiền và cam chịu, còn con thì không. Con muốn thoát ra khỏi "tầm phủ sóng" của bố, muốn biến thành một người hoàn toàn khác nhưng con không nhận ra rằng bố là người có ảnh hưởng lớn nhất đối với con. Khi con chống lại bố, con thấy như đang chống lại chính con. Đã có lần con khiến bố khóc, điều đó đối với con cũng nặng nề và tổn thương vô cùng.
Từ khi đi học xa nhà, con hiểu thêm nhiều điều, con hiểu thêm về bố và về con. Con có thể ngồi yên lặng hàng giờ để xem bố hì hục sửa nồi cơm điện hay tra thêm dầu vào cái quạt, hoặc là sung sướng nấu một nồi cơm "trên sống dưới khê" cho bố ăn. Những giờ phút ấy thật ngắn ngủi, vì bố không ở lại Hà Nội lâu được và lần nào trông thấy bố đi ra khỏi ngõ, con cũng khóc. Những lúc ấy, con tự hỏi "sao ngày xưa con lại cãi bố làm gì?"...
Thế mà trong những năm học đại học, năm nào con cũng "quên" sinh nhật bố. Thật là buồn. Tháng tư thường là lúc con mải mê với các bài nghiên cứu khoa học và niên luận, và vô số các mối quan tâm hời hợt khác của tuổi trẻ, con không quên sinh nhật bố nhưng thường gọi điện về quá muộn, khi mà bố đã nghĩ "chắc con bé quên rồi"! Nhưng năm nay, con đã đợi ngày này, bố ạ...
Người ta nói: "Đứng trước cha mẹ như đứng trước biển" - với con điều này chẳng có gì là trừu tượng hay bay bổng cả. Nó đơn giản như mỗi lần con nghĩ về bố, con có thể nghĩ mãi, không bao giờ hết được, và cũng không thể nào viết hết được...
Status
Be happy, my dear!
Friday, April 20, 2007
Chúc mừng sinh nhật bố
Con biết là bố sẽ chẳng bao giờ biết tới và đọc blog này cả. Nhưng con vẫn muốn chúc mừng sinh nhật bố, muốn rằng những giờ phút đầu tiên của ngày này được đắm mình trong những suy tư về bố của con...
Con nhớ lại cái lần con dẫn bố vào một quán Internet và hướng dẫn cách... lập nick Yahoo messenger cho bố - con thấy bố đứng lóng ngóng gõ phím máy tính, và việc ghi nhớ các thao tác sử dụng YM đối với bố dường như rất khó khăn, và đôi lúc bố ngại ngùng nhìn đám trẻ con xung quanh đang vừa chơi game vừa nhìn bố một cách hiếu kì. Tại sao bố lại phải cố gắng như thế? Bố bảo vì bố thấy mình chẳng biết gì về Internet cả, bố muốn bắt đầu, và bố muốn học cả chat nữa. Tất nhiên là sau đó bố chẳng bao giờ chat cả, có lẽ đó là một trong số hiếm hoi những điều bố không làm được trước mặt con. Nhưng câu chuyện nhỏ nhặt ấy luôn khiến con xúc động mỗi lần nhớ lại, và bố biết đấy, bố vẫn luôn là thần tượng của con - như những ngày con còn nhỏ...
Hồi đó, ai cũng bảo con là bản sao của bố, con giống bố từ ngoại hình tới tính cách, tới cách con cầm bút viết hay cách con ăn cơm... Có lẽ đó là một phần lí do bố cưng chiều con! Trong gia đình, con luôn có được một địa vị ưu ái vô hình trong mắt bố. Bố giữ con bên mình, cho con đi khắp nơi theo xe của bố và nói với con những điều sâu sắc về cuộc đời. Bố kiên nhẫn trả lời hết các câu hỏi không ngừng của con: "Bố ơi, tại sao..." và cùng con ngồi hàng giờ để nuôi dưỡng trí tưởng tượng thơ trẻ. Con tự hào về bố vô cùng!
Nhưng mặc dù được bố cưng chiều, con vẫn cảm thấy rõ ràng nỗi buồn lặng lẽ của bố vì con là con gái, và em con cũng là con gái. Điều đó giống như một khối đá đè nặng lên trái tim của con vậy. Nhiều đêm con khóc, cả trong lúc ăn cơm cũng có thể cúi mặt vào bát cơm khóc mà không ai biết chỉ vì một câu nói nào đó như một viên sỏi chất thêm vào khối nặng trong lòng con. Con lớn lên với một mặc cảm giấu kín và mọi nỗ lực chỉ là để mình không thua kém bất cứ một "thằng" con trai nào, để bố có thể tự hào về con. Sau này, con hiểu, đó chỉ là nỗi tủi thân ngây thơ của trẻ nhỏ mà thôi, thế mà con vẫn ôm giữ nó cho đến tận khi con đã lớn...
Con ngưỡng mộ tính độc lập và quyết đoán của bố, nhưng chính vì con giống bố quá, con cũng độc lập, khắt khe và đôi lúc thành bảo thủ. Cộng thêm cái tính bướng bỉnh càng ngày càng rõ rệt, con thành ra mâu thuẫn với bố. Con chống lại "đế chế" của bố trong gia đình, chống lại những cơn nóng giận của bố, chống lại cả những định kiến của bố về cuộc sống. Mẹ thì hiền và cam chịu, còn con thì không. Con muốn thoát ra khỏi "tầm phủ sóng" của bố, muốn biến thành một người hoàn toàn khác nhưng con không nhận ra rằng bố là người có ảnh hưởng lớn nhất đối với con. Khi con chống lại bố, con thấy như đang chống lại chính con. Đã có lần con khiến bố khóc, điều đó đối với con cũng nặng nề và tổn thương vô cùng.
Từ khi đi học xa nhà, con hiểu thêm nhiều điều, con hiểu thêm về bố và về con. Con có thể ngồi yên lặng hàng giờ để xem bố hì hục sửa nồi cơm điện hay tra thêm dầu vào cái quạt, hoặc là sung sướng nấu một nồi cơm "trên sống dưới khê" cho bố ăn. Những giờ phút ấy thật ngắn ngủi, vì bố không ở lại Hà Nội lâu được và lần nào trông thấy bố đi ra khỏi ngõ, con cũng khóc. Những lúc ấy, con tự hỏi "sao ngày xưa con lại cãi bố làm gì?"...
Thế mà trong những năm học đại học, năm nào con cũng "quên" sinh nhật bố. Thật là buồn. Tháng tư thường là lúc con mải mê với các bài nghiên cứu khoa học và niên luận, và vô số các mối quan tâm hời hợt khác của tuổi trẻ, con không quên sinh nhật bố nhưng thường gọi điện về quá muộn, khi mà bố đã nghĩ "chắc con bé quên rồi"! Nhưng năm nay, con đã đợi ngày này, bố ạ...
Người ta nói: "Đứng trước cha mẹ như đứng trước biển" - với con điều này chẳng có gì là trừu tượng hay bay bổng cả. Nó đơn giản như mỗi lần con nghĩ về bố, con có thể nghĩ mãi, không bao giờ hết được, và cũng không thể nào viết hết được...
Total Pageviews
Danh mục
Powered by Blogger.
Nhắn nhủ - Rủ rê
Bài viết ngẫu nhiên
-
(Đang viết những bài nghiêm túc nhưng hôm nay sẽ thư giãn bằng 1 bài về việc… ăn) Giờ đây, sushi không còn là món ăn lạ với nhiều người Việ...
-
(Ảnh: www.hollywood-north.net) Một thế giới của thần thoại và viễn tưởng, thực và ảo, cuộc sống kiếp trước và kiếp này, và không chỉ là kiế...
-
Nằm trong một con phố tĩnh lặng và khá là khuất nẻo, có vẻ như Vô ưu trà quán – 68E Trần Quang Diệu - đã tìm được một chốn đắc địa cho nhữn...
-
Mình phải nói ngay rằng mình thiên vị quán này! Chứ sao! Chẳng thế mà cái quán không có gì nổi bật này lại khiến mình thấy rất dễ chịu, rất ...
-
Chẳng có gì là xa xỉ khi thi thoảng dành trọn một đêm cho một cuốn sách hay, nhưng có lẽ phải mấy năm rồi, kể từ khi tôi ra trường và chấm d...
-
18+ không hẳn là độ tuổi, với mình đó là một qui ước để chỉ những gì dành cho những người trẻ đã thoát khỏi nỗi ám ảnh ôn thi đại học và vừa...
-
Em mệt rồi không nói nổi lời yêu? Cứ giấu mãi điều gì sau mắt thẳm Mặc cho tôi với cuộc tình mê đắm Thề non cao rồi lại đến sông dài Em...
-
Những ngày vừa rồi bận quá, chẳng có thời gian mà viết lách. Nhà mới lại chưa lắp được mạng Internet thành ra có chạnh lòng hàng chục phút t...
-
Một không gian ấm cúng, tiếng sáo dìu dặt, ấm trà thơm được đặt chỉn chu trên khay tre, bên phong bánh đậu xanh ngọt ngào, Thiền quán (365 N...
-
Họ chia tay khi mùa hạ chưa về Chẳng đợi phượng về nhuộm màu cho kỉ niệm Chẳng đợi bằng lăng nhuộm hoàng hôn thành tím Lời yêu thươn...
Tôi là...
Kết nối
Bạn bè
Tìm kiếm
Điều khoản sử dụng
Vui lòng ghi rõ nguồn blog Hà Kim's Window hoặc các nguồn đã ghi chú khi bạn trích đăng thông tin tại đây.
Xin chân thành cảm ơn!
Xin chân thành cảm ơn!
4 Comment:
Chị �, những từ đơn giản nhất th� em lại kh�ng n�i ra được dễ d�ng khi đọc entry n�y.
Em bắt gặp ch�nh m�nh với những điều quen thuộc ở đ�y...
V� em rất bất ngờ khi chị cũng viết "love and sharing" :)
...
Nice weekends!
con gai giong cha. hy vong se giau ba ho. Nhi?
mặc d� ko quen chị lắm v� em đ� đc gặp chị, chị c� nhớ ko? Đọc những d�ng n�y của chị em lại cảm nhận đc những j trong suy nghĩ của m�nh hinh như cũng đ� đc chị n�i gi�p! "chỉ v� một c�u n�i n�o đ� như một vi�n sỏi chất th�m v�o khối nặng trong l�ng con" Nhung h em hiểu đ� l� r�o cản của bố v� bố cần c� những đứa con như chung ta để tự vượt qua "r�o cản của ch�nh m�nh"!
helllo, m�nh kh�ng biết bạn. Lang thang blog v�...,hi vọng một ng�y n�o đ� được gặp ban. Rất th�ch b�i viết n�y :D
Post a Comment