Status

Be happy, my dear!

Tuesday, August 22, 2006

Cafe Ha Noi


Định viết một bài về café Hà Nội….

Nhưng…

�Lẽ ra chỉ viết tới�chữ "nhưng"�thôi nhưng bạn Chuột lại viết tiếp về cafe Hà Nội. Ai muốn biết�café Hà Nội thế�nào�thì đọc phần comment của bạn Chuột nhé (quảng cáo hộ bạn í)….

Friday, August 18, 2006

Tản mạn về blog...


Blog - chẳng ai biết và cũng chẳng cần biết nó là gì. Người ta vẫn cứ sống và làm việc, thế giới hỗn độn thông tin ngày nay đã có quá nhiều thứ thu hút mối quan tâm của con người rồi, không có blog cuộc đời càng bớt phức tạp… Người ta cứ thế, sống và làm việc và vân vân… Ấy thế mà đùng một cái, cả Trái đất xôn xao hỏi nhau về blog. “Blog” trở thành từ khoá “hot” nhất trên các công cụ tìm kiếm trực tuyến mà dẫn đầu là “anh Google”… Rồi một ngày đẹp trời, cơn bão blog đổ bộ vào Việt Nam, ra đường đi đâu cũng thấy “bọn trẻ” như mình háo hức hỏi nhau: “Mày có blog không? Blog của mày là gì?...”, báo chí thì ầm ầm viết về cái gọi là “trào lưu blog” ở xứ ta… Riêng tôi lạc hậu không biết, nên cũng không quan tâm…

Lại thêm một ngày đẹp trời khác, tình cờ đọc được những trang viết rất xúc động khi lang thang trên net, lần mò “về nguồn” thì hoá ra đó bài viết của một blogger không biết không quen (đương nhiên là không quen rồi!!!). Rồi từ blog đó link sang khác blog khác, tôi mê mải lạc lối trong thế giới blog lạ lùng này. Những người xa xôi, chẳng hề biết mặt, đang yêu, đang khóc, đang cười, đang đùa giỡn, đang hờn giận, đang tâm sự, đang hô hào, đang cầu cứu… - đơn giản là đang viết trên hàng triệu blog mỗi ngày (có khi là hàng vạn ấy chứ nhỉ?!) Mà cũng có thể, họ chính là bạn bè tôi, người bạn tôi vẫn gặp hàng ngày nhưng trong blog lại thật là khác khiến tôi ngỡ ngàng. Tôi đâu hay có một “người bạn khác” đa cảm và phiền muộn khi trông thấy bạn vẫn vui cười với tôi, hay một người đã làm tôi thất vọng lại viết ra những điều khiến tôi cảm động không ngờ, một người mới quen hoá ra lại có nhiều nét cá tính hợp “gu” mình… Hoá ra, blog giúp ta nhìn cuộc đời từ những khoảng sáng vụt hiện, ta hiểu thêm bao điều “bỗng nhiên làm người ta lớn” để có thể sống thành thật và yêu thương nhiều hơn, điều ấy khiến tôi mềm lòng mà viết blog…

Blog cho ta một khoảng trời vừa riêng lại vừa chung để tha hồ được là chính mình, được sẻ chia những “bí mật” mà đôi khi ta chẳng thể hé môi nói với ai. Viết đến đây, tôi lại nhớ đến chuyện một bác thợ cắt tóc biết được bí mật về cái bướu của nhà vua nhưng không dám nói với ai, điều đó khiến bác bứt rứt không chịu nổi, phải đi vào rừng hét lên: “Nhà vua có một cái bướu ở trên đầu”, đoạn sau thì chắc ai cũng biết (nhỉ?)… Blog cũng giống như khu rừng kia, ta thoải mái viết những gì ta nghĩ, riêng tư thì đặt chế độ “ki bo” (private) không cho ai xem, muốn “nhắm” cho ai đó đọc thì đặt lại chế độ “vô tư đi” (public) rồi vờ như tình cờ nói cho người ta nghe được “tớ mới viết blog đấy, vào đọc coi…” (thế mới lợi hại chứ, cứ tưởng khách quan hoá ra là âm mưu hết, nhất là mấy đôi yêu nhau đang giận hờn…).

Từ khi có blog, thế giới nhỏ bé của tôi như được nới rộng thêm đôi chút. Thêm một link, thêm một con đường dẫn tôi bước vào cuộc đời của bạn. Điều khiến blog thu hút tôi hơn cả có lẽ là sự hồi hộp chờ đợi điều bất ngờ hiện ra sau mỗi lần nhấp chuột link vào một blog khác, không biết cái gì sẽ hiện ra: một theme mới với những hình ảnh dễ thương? Hay là theme bạn tự thiết kế, độc đáo và cá tính tuyệt vời? (Tôi thích những theme kiểu này, nhờ nó tôi phát hiện ra nhà hoạ sĩ trong bạn mà nếu không có blog có khi cả đời bạn chẳng cầm đến cọ vẽ và bảng màu). Điều bất ngờ cũng có thể là một bài viết mới của bạn, một câu chuyện mới, một dòng tựa mới, trong đó bạn viết về cuộc sống, về ngày hôm nay của bạn đã xảy ra chuyện gì (ngày đen đủi, ngày may mắn, ngày hạnh phúc, ngày đau khổ, một ngày thật là “chuối”…). Hầu như ai cũng từng trải qua những cảm giác đó nhưng chẳng chuyện nào giống chuyện nào, hàng vạn chuyện khác nhau trên hàng vạn blog mỗi ngày - thế mới là cuộc sống, và thế mới là con người - chả bao giờ hết chuyện!!!

Ờ, suýt chút nữa thì tôi quên một điều nữa cũng hay ho không kém việc đọc blog của người khác, đó là chờ đợi phản hồi của mọi người với blog của chính mình. Kiểu như thế này nhé: “Hừ, mình viết hay thế mà nó lại dám ý kiến ý cò…”, “hí hí, blog của mình được khen, sướng quá…”, “chẹp chẹp, sao chả ma nào hiểu “ý tứ” của mình trong blog nhỉ?”… vân vân… Thế là vì tức giận/ sung sướng/ băn khoăn/ buồn tủi… mà có thêm động lực để viết tiếp blog. Thật dễ hiểu tại sao trào lưu blog lại cuốn hút giới trẻ đến thế. Chúng ta có cơ hội được tự thể hiện và khám phá trong mỗi con người một nhà hoạ sĩ, nhà văn, nhà thơ, triết gia, nhà báo, nhà chính trị, nhà phê bình âm nhạc, nhà nghiên cứu… những “nhà” mà cuộc đời thực không dễ dành cho ta.

Có những blogger viết hay hơn cả những nhà văn có tên trên bìa những cuốn sách bày ngoài hiệu lớn! Có phải bởi vì đa số blogger còn trẻ, suy nghĩ, yêu thương, ghét bỏ, say mê… những điều giống như tôi nên tôi dễ đồng cảm và “thiên vị” họ chăng? Hay là vì họ không cố gắng viết một tác phẩm, đơn giản là họ đang viết những gì thành thật với chính mình… ? Tôi đoán là còn nhiều lý do để tôi thiên vị cho họ nữa. Và nếu thế, (hì hì) tôi sẽ thiên vị cho chính tôi – một blogger…

Chỉ là những nghĩ suy lộn xộn khi bạn bè cứ giục tôi viết tiếp blog, “bí” quá đành viết lăng nhăng vài dòng… “tắc” cảm hứng rồi… Tôi đi đọc blog khác đây, he he…

HN, 17.08.06

Monday, August 14, 2006

Khoảnh khắc...


Khoảnh khắc quá ngắn ngủi, qua đi thật nhanh trong tích tắc rồi biến mất, như ngôi sao băng, vút đi rồi, chỉ vệt sáng ký ức khi mắt ta ngập đầy ánh sao băng là còn lại, mãi mãi trong tâm hồn…

Ước chi giữ lại được khoảnh khắc, hoặc chỉ cần giữ khoảnh khắc qua chầm chậm chút thôi, mà không thể được…

…Khi viết, tôi thường hay dùng dấu ba chấm… rất nhiều dấu phẩy, và những câu ngắn ngủi rời rạc. Bởi cũng như khoảnh khắc, cuộc đời và nghĩ suy chỉ là những mảnh vỡ, chẳng bao giờ tròn trịa, vẹn lành. Quá khứ đã qua là chuỗi khoảnh khắc cứ đau đáu dọi vào tôi của ngày hôm nay, trong giấc mơ, trong khi tôi đi, tôi đọc, tôi đến trường, tôi làm việc, khi tôi gặp bạn bè, người thân, khi tôi hát, tôi nhìn ai đó, tôi lắng nghe… - khi tôi đang hiện hữu giữa đời này. Và cả ngày hôm nay nữa, ngày hôm nay cũng chỉ là khoảnh khắc của kiếp người dài thật là dài…

…Khoảnh khắc cửa phòng bật mở, hoa hồng đỏ bước đến bên tôi trong buổi tối cô đơn tận cùng… Không ai nhớ đó là ngày gì, chỉ có một người, cũng là người duy nhất tôi muốn nhận được hoa hồng đỏ, nhưng ngay cả người ấy cũng quên rồi, vì khoảnh khắc ngắn ngủi quá và qua đi thật là nhanh… Đêm giao thừa ấm áp, chúng tôi bên nhau dưới muôn vàn bông pháo hoa đang nở trên trời, tôi ước ao nghe được một lời và cứ im lặng chờ đợi . Người ấy cũng sẽ im lặng đi qua tôi, mãi mãi…

…Chỉ còn lại những âm thanh của sự câm lặng dội vào lòng mình…

… Khoảnh khắc tôi nhận ra mình quá lớn trong khoảng không tù túng và chật hẹp xung quanh: căn phòng 1m2 chiều rộng và 1m chiều cao, không đủ để đứng thẳng, mà vẫn phải sống… Tôi khóc, vì một tình bạn đẹp đã như bong bóng tan mất rồi. Người bạn cho tôi sự tự tin yêu đời, một ngày nào đó, gió đã cuốn đi niềm tin ấy… Có những vết thương không bao giờ lành cả - “những vết thương vô ý tự gây nên”, ai đó đã viết thế nhỉ, tôi không nhớ nữa…

…Tôi nhớ khoảnh khắc của buổi chiều mưa ngọt ngào trong công viên, hai đứa chạy mưa te tái, đến lúc tìm được chỗ trú dưới mái hiên chật hẹp đông người, hắn lại bất ngờ lôi tuột tôi ra đi dưới trời mưa, và cởi áo sơ mi cho tôi che đầu… Mặt tôi nóng bừng (chắc không ai nhìn thấy)… Mưa rất nhanh, như một giấc mơ, lướt qua tôi hơi mát ngọt lịm của mùa hè… Tôi nhớ cả buổi tối giá rét mùa đông, trong làn sương lan tràn mát lạnh, người ấy ở bên tôi thật ấm áp và dịu dàng, nói hết chuyện này tới chuyện khác, toàn chuyện vu vơ... Chỉ thế thôi…

… Tôi lại khóc, nhìn thấy bố đi khuất dần con ngõ nhỏ, khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra bố gầy đi nhiều hơn tôi nghĩ…

Làm sao viết hết được những khoảnh khắc trong đời?!!! Nhiều quá, ký ức bây giờ là mảnh vỡ đầy tay. Suy nghĩ thì đi nhanh hơn lời nói, khi tất cả ùa về, tôi không sao viết kịp… Mà trí nhớ của con người thật kì lạ, như hàng vạn đốm sáng, chập chờn thay nhau ẩn hiện…

Một lúc nào đó, đốm sáng khác bùng lên, tôi sẽ viết tiếp…

HN, 14.8.2006

Thursday, August 03, 2006

Này em đã khóc, chiều mưa đỉnh cao, còn gì nữa đâu...


Chiều lại đổ mưa rồi… Mưa lạnh và buồn. Trong lúc này chỉ mong nghe một bài hát duy nhất: “Mưa hồng”.

…Trời ươm nắng cho mây hồng
Mây qua mau em nghiêng sầu
Còn mưa xuống như hôm nào
Em đến thăm mây âm thầm mang gió lên…

Ngay từ nốt đầu tiên mới cất lên, từnhạc đã hoà vào nhau quấn quýt dịu dàng. Và giọng của Khánh Ly vuốt cho âm điệu lên cao “Trời ươm nắng…” rồi thả xuống nhẹ nhàng quá đỗi “cho mây hồng…”. Tôi yêu cái khoảng thả ấy biết bao nhiêu… Như mưa rơi chiều nay không ào ạt, mưa thả giọt nối nhau rơi miên man…

Cửa sổ mở ra một khoảng mưa gần lắm, trông rõ mưa rơi xuống mái gạch rêu làm vỡ tung muôn ngàn giọt nhỏ, trong vắt, lịm đi rồi rơi xuống lòng đường. Bạn gửi cho tôi bài “Mưa hồng” - bật lên nghe và cả căn phòng chìm trong tiếng mưa. Mọi người vẫn làm việc, nhưng tôi không tập trung được nữa. Tôi thuộc về một nơi khác mất rồi…

Tôi biết ơn cái không gian nhỏ nhoi mà tôi ngồi làm việc, chỗ ngồi có cửa sổ, nhỏ thôi nhưng đủ để tôi nhìn thấy khoảng đời bên ngoài, và mỗi khi trong căn phòng chật chội có căng thẳng, khi nhìn đâu cũng thấy những khuôn mặt lầm lì, mệt mỏi, chán nản thì tôi vẫn còn lối thoát:nhìn ra cửa sổ, cây bên đường vẫn xanh…

….Người ngồi đó trông mưa nguồn
Ôi yêu thương nghe đã buồn
Ngoài kia lá như vẫn xanh
Ngoài sông vắng nước dâng lên hồn muôn trùng

Này em đã khóc chiều mưa đỉnh cao
Còn gì nữa đâu sương mù đã lâu
Em đi về cầu mưa ướt áo
Đường phượng bay mù không lối vào
Hàng cây lá xanh gần với nhau

Tôi thích nhất câu “Này em đã khóc, chiều mưa đỉnh cao, còn gì nữa đâu…” và không muốn hát tiếp. “Còn gì nữa đâu…”, thế thôi. Mỗi lần để cái status IM là câu này thì lại có rất nhiều người bỗng dưng nhảy vào hỏi:

- Làm sao thế?

- Có sao đâu… Còn gì nữa đâu…

Người ngồi xuống mây ngang đầu
Mong em qua bao nhiêu chiều
Vòng tay đã xanh xao nhiều
Ôi tháng năm, gót chân mòn trên phiếm du

Người ngồi xuống xin mưa đầy
Trên hai tay cơn đau dài
Người nằm xuống nghe tiếng ru
Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ.

Câu kết thật là thấm thía. Mỗi khi thất vọng về cuộc đời, lại tự nhủ mình rằng “Cuộc đời đó có bao lâu”…

Tuesday, August 01, 2006

Tôi và hắn


Không hiểu sao tôi và hắn lại phải chung sống cùng nhau: 2 con người với vô số những tính cách trái ngược tưởng như chẳng thể dung hoà.

Tôi sôi nổi, vui vẻ, yêu đời, tự tin và nhìn cuộc sống đầy màu xanh hy vọng, ấy thế mà hắn lại trầm lặng và hoài nghi, hắn hoài nghi tất cả kể cả bản thân mình. Hắn làm cho mọi thứ trở nên trầm trọng và xám xịt. Khổ thân bạn bè hắn cũng bị xì trét theo. Tôi không thích như thế. “Cuộc sống có ai hoàn thiện đâu” – tôi tự nhủ và hài lòng với những gì mình đang có. Buồn ư, vậy thì đi gặp bạn bè, đi ăn uống, hát hò, nghịch ngợm, nghe nhạc, xem phim, shopping... một tỉ thứ vân vân và vân vân. Thế mà hắn, hắn lại ở lì trong nhà, tắt điện và ngồi thu lu trong bóng tối, đôi khi khóc thút thít, đôi khi trầm ngâm. Tôi thích chạy xe loăng ngoăng trong lòng thành phố, ngắm nghía và tận hưởng cuộc sống trong khi hắn thích ở nhà, xếp lên xếp xuống mấy quyển sách trên giá và xem chương trình “Discovery”. Thật nhàm chán hết sức! Hắn ở nhà nhiều quá đâm lười, chả chịu đi đâu cả. Tôi dỗ mãi hắn chả chịu đi học nhảy, đi giao lưu gặp gỡ gì, hắn không thích sự ồn ào. Tuổi trẻ của hắn cứ hiu hắt làm sao đó, tôi không thể nào hiểu nổi!

Tôi và bạn bè hắn đều thích dòng nhạc pop trẻ trung hoặc ngọt ngào, hắn lại đi nghe nhạc không lời. Thành thực mà nói, tôi biết hắn chả hiểu gì về nhạc không lời cả, hắn chỉ nghe bằng cảm giác và niềm yêu thích không cần đến lí do. Dạo này hắn lại còn nghe nhạc Trịnh nữa, toàn những bài buồn thê thiết, nghe nhiều rồi lại thở dài…

Nếu vào quán café, tôi sẽ gọi sinh tố còn hắn thích uống trà (chắc chủ quán café sẽ cay cú cả hai đứa!!!).

Hắn suốt đời mãi là một đứa trẻ, chẳng thể nào khác được bởi hắn mơ mộng và ngây thơ, như đôi mắt hắn lúc nào cũng mở to ngạc nhiên trước cuộc đời nhiều biến đổi. Tôi phát bực. Thời đại nào rồi, mấy giờ rồi mà chân còn không chạm đất thế. Tôi thích sống thực tế, không thực dụng nhưng phải thực tế, biết mình cần gì và cần phải làm gì. 8x cơ mà, sống là không ngừng chuyển động, khám phá và làm những gì mình thích. À, riêng về cái điểm “làm những gì mình thích” thì tôi và hắn lại hợp nhau. Chẳng có gì có thể cản nổi sự tự do của hắn, bằng cách này hay cách khác hắn cũng bứt ra khỏi những khuôn khổ mà người ta buộc hắn vào. Cầm tù hắn thật là tai hoạ, tai hoạ cho người cầm tù bởi hắn sẽ làm khổ họ, họ sẽ chặc lưỡi mà nhận ra rằng thà buông hẳn ra cho nhẹ nợ còn hơn. Tôi không quá tự do, tôi nghĩ cần có những điểm dừng, nhưng tôi ước ao được tự do như hắn. Có lẽ vì thế mà đôi khi, tôi cũng thấy yêu quý hắn – con người có một niềm kiêu hãnh không sao giải thích nổi và niềm khao khát bất tận về sự tự do…

Chỉ một điểm duy nhất đó thôi, là điều tôi và hắn giống nhau. Thế giới còn lại chia đôi cho tôi và hắn, chẳng ai chịu ai và những cuộc xung đột sẽ không bao giờ kết thúc. Nhưng tôi không có sự lựa chọn nào cả, tôi phải chung sống với hắn - suốt đời…

Đơn giản vì hắn chính là cái bóng của tôi trong gương, khi tôi chỉ có một mình…

HN, 1.8.2006