Status

Be happy, my dear!

Friday, August 18, 2006

Tản mạn về blog...


Blog - chẳng ai biết và cũng chẳng cần biết nó là gì. Người ta vẫn cứ sống và làm việc, thế giới hỗn độn thông tin ngày nay đã có quá nhiều thứ thu hút mối quan tâm của con người rồi, không có blog cuộc đời càng bớt phức tạp… Người ta cứ thế, sống và làm việc và vân vân… Ấy thế mà đùng một cái, cả Trái đất xôn xao hỏi nhau về blog. “Blog” trở thành từ khoá “hot” nhất trên các công cụ tìm kiếm trực tuyến mà dẫn đầu là “anh Google”… Rồi một ngày đẹp trời, cơn bão blog đổ bộ vào Việt Nam, ra đường đi đâu cũng thấy “bọn trẻ” như mình háo hức hỏi nhau: “Mày có blog không? Blog của mày là gì?...”, báo chí thì ầm ầm viết về cái gọi là “trào lưu blog” ở xứ ta… Riêng tôi lạc hậu không biết, nên cũng không quan tâm…

Lại thêm một ngày đẹp trời khác, tình cờ đọc được những trang viết rất xúc động khi lang thang trên net, lần mò “về nguồn” thì hoá ra đó bài viết của một blogger không biết không quen (đương nhiên là không quen rồi!!!). Rồi từ blog đó link sang khác blog khác, tôi mê mải lạc lối trong thế giới blog lạ lùng này. Những người xa xôi, chẳng hề biết mặt, đang yêu, đang khóc, đang cười, đang đùa giỡn, đang hờn giận, đang tâm sự, đang hô hào, đang cầu cứu… - đơn giản là đang viết trên hàng triệu blog mỗi ngày (có khi là hàng vạn ấy chứ nhỉ?!) Mà cũng có thể, họ chính là bạn bè tôi, người bạn tôi vẫn gặp hàng ngày nhưng trong blog lại thật là khác khiến tôi ngỡ ngàng. Tôi đâu hay có một “người bạn khác” đa cảm và phiền muộn khi trông thấy bạn vẫn vui cười với tôi, hay một người đã làm tôi thất vọng lại viết ra những điều khiến tôi cảm động không ngờ, một người mới quen hoá ra lại có nhiều nét cá tính hợp “gu” mình… Hoá ra, blog giúp ta nhìn cuộc đời từ những khoảng sáng vụt hiện, ta hiểu thêm bao điều “bỗng nhiên làm người ta lớn” để có thể sống thành thật và yêu thương nhiều hơn, điều ấy khiến tôi mềm lòng mà viết blog…

Blog cho ta một khoảng trời vừa riêng lại vừa chung để tha hồ được là chính mình, được sẻ chia những “bí mật” mà đôi khi ta chẳng thể hé môi nói với ai. Viết đến đây, tôi lại nhớ đến chuyện một bác thợ cắt tóc biết được bí mật về cái bướu của nhà vua nhưng không dám nói với ai, điều đó khiến bác bứt rứt không chịu nổi, phải đi vào rừng hét lên: “Nhà vua có một cái bướu ở trên đầu”, đoạn sau thì chắc ai cũng biết (nhỉ?)… Blog cũng giống như khu rừng kia, ta thoải mái viết những gì ta nghĩ, riêng tư thì đặt chế độ “ki bo” (private) không cho ai xem, muốn “nhắm” cho ai đó đọc thì đặt lại chế độ “vô tư đi” (public) rồi vờ như tình cờ nói cho người ta nghe được “tớ mới viết blog đấy, vào đọc coi…” (thế mới lợi hại chứ, cứ tưởng khách quan hoá ra là âm mưu hết, nhất là mấy đôi yêu nhau đang giận hờn…).

Từ khi có blog, thế giới nhỏ bé của tôi như được nới rộng thêm đôi chút. Thêm một link, thêm một con đường dẫn tôi bước vào cuộc đời của bạn. Điều khiến blog thu hút tôi hơn cả có lẽ là sự hồi hộp chờ đợi điều bất ngờ hiện ra sau mỗi lần nhấp chuột link vào một blog khác, không biết cái gì sẽ hiện ra: một theme mới với những hình ảnh dễ thương? Hay là theme bạn tự thiết kế, độc đáo và cá tính tuyệt vời? (Tôi thích những theme kiểu này, nhờ nó tôi phát hiện ra nhà hoạ sĩ trong bạn mà nếu không có blog có khi cả đời bạn chẳng cầm đến cọ vẽ và bảng màu). Điều bất ngờ cũng có thể là một bài viết mới của bạn, một câu chuyện mới, một dòng tựa mới, trong đó bạn viết về cuộc sống, về ngày hôm nay của bạn đã xảy ra chuyện gì (ngày đen đủi, ngày may mắn, ngày hạnh phúc, ngày đau khổ, một ngày thật là “chuối”…). Hầu như ai cũng từng trải qua những cảm giác đó nhưng chẳng chuyện nào giống chuyện nào, hàng vạn chuyện khác nhau trên hàng vạn blog mỗi ngày - thế mới là cuộc sống, và thế mới là con người - chả bao giờ hết chuyện!!!

Ờ, suýt chút nữa thì tôi quên một điều nữa cũng hay ho không kém việc đọc blog của người khác, đó là chờ đợi phản hồi của mọi người với blog của chính mình. Kiểu như thế này nhé: “Hừ, mình viết hay thế mà nó lại dám ý kiến ý cò…”, “hí hí, blog của mình được khen, sướng quá…”, “chẹp chẹp, sao chả ma nào hiểu “ý tứ” của mình trong blog nhỉ?”… vân vân… Thế là vì tức giận/ sung sướng/ băn khoăn/ buồn tủi… mà có thêm động lực để viết tiếp blog. Thật dễ hiểu tại sao trào lưu blog lại cuốn hút giới trẻ đến thế. Chúng ta có cơ hội được tự thể hiện và khám phá trong mỗi con người một nhà hoạ sĩ, nhà văn, nhà thơ, triết gia, nhà báo, nhà chính trị, nhà phê bình âm nhạc, nhà nghiên cứu… những “nhà” mà cuộc đời thực không dễ dành cho ta.

Có những blogger viết hay hơn cả những nhà văn có tên trên bìa những cuốn sách bày ngoài hiệu lớn! Có phải bởi vì đa số blogger còn trẻ, suy nghĩ, yêu thương, ghét bỏ, say mê… những điều giống như tôi nên tôi dễ đồng cảm và “thiên vị” họ chăng? Hay là vì họ không cố gắng viết một tác phẩm, đơn giản là họ đang viết những gì thành thật với chính mình… ? Tôi đoán là còn nhiều lý do để tôi thiên vị cho họ nữa. Và nếu thế, (hì hì) tôi sẽ thiên vị cho chính tôi – một blogger…

Chỉ là những nghĩ suy lộn xộn khi bạn bè cứ giục tôi viết tiếp blog, “bí” quá đành viết lăng nhăng vài dòng… “tắc” cảm hứng rồi… Tôi đi đọc blog khác đây, he he…

HN, 17.08.06

7 Comment:

AntiGod said...

Uhm.O day ko cho chen icon de bieu to cam xuc nhi? :D

kidlonton said...

Muon bay to cam xuc gi chu? he he... ^-^ Doi hom nao di uong cafe roi bay to luon mot the... #^-^#

AntiGod said...

Y noi la ko co may cai icon uhm va =)) nay ne :D

anh_sao d said...

Dung la nhung suy nghi lon xon, that chang ra lam sao ca (^_^) Nhung xem ra baby cung la mot blogger tuyet voi day! hay viet de cung chia se... (^_^)

TheQuan said...

Blog tran` vao` VN la^u chua vay? Gio` mois bieets, soongs nowi vungf saau vungf xa kems thoong tin ghee.
May maf kick lung tung ra cais Blog cuar Baby kidlonton ==> blogger.

---·:*´¨`*·..·*´¨`*:·.----
--::----------::-----------::--
--*:-----TheQuan----:*--
----*·.---------------.·*-----
--------*··-:¦:-··*-----------

diem hang said...

nhiều suy tư v� dễ thương đấy b�! :-))

Nguyen Quang Huy said...

Dạo trước anh cũng chẳng biết g� về blog. Nhưng đến giờ đ�ng l� đi đ�u cũng thấy blog. Ngập tr�n, tốt xấu đủ cả.
Muốn lập blog những chẳng hi�u l�m thế n�o
Help me!