Status

Be happy, my dear!

Tuesday, August 01, 2006

Tôi và hắn


Không hiểu sao tôi và hắn lại phải chung sống cùng nhau: 2 con người với vô số những tính cách trái ngược tưởng như chẳng thể dung hoà.

Tôi sôi nổi, vui vẻ, yêu đời, tự tin và nhìn cuộc sống đầy màu xanh hy vọng, ấy thế mà hắn lại trầm lặng và hoài nghi, hắn hoài nghi tất cả kể cả bản thân mình. Hắn làm cho mọi thứ trở nên trầm trọng và xám xịt. Khổ thân bạn bè hắn cũng bị xì trét theo. Tôi không thích như thế. “Cuộc sống có ai hoàn thiện đâu” – tôi tự nhủ và hài lòng với những gì mình đang có. Buồn ư, vậy thì đi gặp bạn bè, đi ăn uống, hát hò, nghịch ngợm, nghe nhạc, xem phim, shopping... một tỉ thứ vân vân và vân vân. Thế mà hắn, hắn lại ở lì trong nhà, tắt điện và ngồi thu lu trong bóng tối, đôi khi khóc thút thít, đôi khi trầm ngâm. Tôi thích chạy xe loăng ngoăng trong lòng thành phố, ngắm nghía và tận hưởng cuộc sống trong khi hắn thích ở nhà, xếp lên xếp xuống mấy quyển sách trên giá và xem chương trình “Discovery”. Thật nhàm chán hết sức! Hắn ở nhà nhiều quá đâm lười, chả chịu đi đâu cả. Tôi dỗ mãi hắn chả chịu đi học nhảy, đi giao lưu gặp gỡ gì, hắn không thích sự ồn ào. Tuổi trẻ của hắn cứ hiu hắt làm sao đó, tôi không thể nào hiểu nổi!

Tôi và bạn bè hắn đều thích dòng nhạc pop trẻ trung hoặc ngọt ngào, hắn lại đi nghe nhạc không lời. Thành thực mà nói, tôi biết hắn chả hiểu gì về nhạc không lời cả, hắn chỉ nghe bằng cảm giác và niềm yêu thích không cần đến lí do. Dạo này hắn lại còn nghe nhạc Trịnh nữa, toàn những bài buồn thê thiết, nghe nhiều rồi lại thở dài…

Nếu vào quán café, tôi sẽ gọi sinh tố còn hắn thích uống trà (chắc chủ quán café sẽ cay cú cả hai đứa!!!).

Hắn suốt đời mãi là một đứa trẻ, chẳng thể nào khác được bởi hắn mơ mộng và ngây thơ, như đôi mắt hắn lúc nào cũng mở to ngạc nhiên trước cuộc đời nhiều biến đổi. Tôi phát bực. Thời đại nào rồi, mấy giờ rồi mà chân còn không chạm đất thế. Tôi thích sống thực tế, không thực dụng nhưng phải thực tế, biết mình cần gì và cần phải làm gì. 8x cơ mà, sống là không ngừng chuyển động, khám phá và làm những gì mình thích. À, riêng về cái điểm “làm những gì mình thích” thì tôi và hắn lại hợp nhau. Chẳng có gì có thể cản nổi sự tự do của hắn, bằng cách này hay cách khác hắn cũng bứt ra khỏi những khuôn khổ mà người ta buộc hắn vào. Cầm tù hắn thật là tai hoạ, tai hoạ cho người cầm tù bởi hắn sẽ làm khổ họ, họ sẽ chặc lưỡi mà nhận ra rằng thà buông hẳn ra cho nhẹ nợ còn hơn. Tôi không quá tự do, tôi nghĩ cần có những điểm dừng, nhưng tôi ước ao được tự do như hắn. Có lẽ vì thế mà đôi khi, tôi cũng thấy yêu quý hắn – con người có một niềm kiêu hãnh không sao giải thích nổi và niềm khao khát bất tận về sự tự do…

Chỉ một điểm duy nhất đó thôi, là điều tôi và hắn giống nhau. Thế giới còn lại chia đôi cho tôi và hắn, chẳng ai chịu ai và những cuộc xung đột sẽ không bao giờ kết thúc. Nhưng tôi không có sự lựa chọn nào cả, tôi phải chung sống với hắn - suốt đời…

Đơn giản vì hắn chính là cái bóng của tôi trong gương, khi tôi chỉ có một mình…

HN, 1.8.2006

5 Comment:

AntiGod said...

"Kh�ng hiểu sao t�i v� hắn lại phải chung sống c�ng nhau: 2 con người với v� số những t�nh c�ch tr�i ngược tưởng như chẳng thể dung ho�"đọc ở chỗ tr�ch dẫn sợ qu� .cứ tưỏng :D

Pharmacist said...

Giời ạ, h�m tỷ độ

Út Gem said...

c�i b�i viết n�y hay � nha!nhưng m� đ�ng l�...hơi c� vấn đề...D�n Văn chơi chữ �c qu�,b� con đọc nghe cứ như truyện cổ...!!!

Nguyen Quang Huy said...

Oh My God!
Sao c�i h�nh b�ng của em n� giống anh thế. Chỉ thiếu mỗi c�i khoản kh�c th�t th�t. huhuhu
Anh th�ch nghe nhạc kh�ng lời n�, th�ch mơ mộng n�, gần như to�n ở nh� xem HBO, Cinemax v� Internet.
Thương nổi kh�ng??????????

(¯`'•.¸Rajn ¸.•'´¯) said...

kh� hay. chơi chữ phong ph� ... kết th�c c� " HẬU" phết. chắc t�n n�o buồn ngủ đọc 1/2 đ� đi ngủ r�i th� ko b�t đc kết th�c ntn ? ... sẽ quay lại đọc tiếp. giờ l�m việc đ�... 9 weekend.