Status

Be happy, my dear!

Monday, August 14, 2006

Khoảnh khắc...


Khoảnh khắc quá ngắn ngủi, qua đi thật nhanh trong tích tắc rồi biến mất, như ngôi sao băng, vút đi rồi, chỉ vệt sáng ký ức khi mắt ta ngập đầy ánh sao băng là còn lại, mãi mãi trong tâm hồn…

Ước chi giữ lại được khoảnh khắc, hoặc chỉ cần giữ khoảnh khắc qua chầm chậm chút thôi, mà không thể được…

…Khi viết, tôi thường hay dùng dấu ba chấm… rất nhiều dấu phẩy, và những câu ngắn ngủi rời rạc. Bởi cũng như khoảnh khắc, cuộc đời và nghĩ suy chỉ là những mảnh vỡ, chẳng bao giờ tròn trịa, vẹn lành. Quá khứ đã qua là chuỗi khoảnh khắc cứ đau đáu dọi vào tôi của ngày hôm nay, trong giấc mơ, trong khi tôi đi, tôi đọc, tôi đến trường, tôi làm việc, khi tôi gặp bạn bè, người thân, khi tôi hát, tôi nhìn ai đó, tôi lắng nghe… - khi tôi đang hiện hữu giữa đời này. Và cả ngày hôm nay nữa, ngày hôm nay cũng chỉ là khoảnh khắc của kiếp người dài thật là dài…

…Khoảnh khắc cửa phòng bật mở, hoa hồng đỏ bước đến bên tôi trong buổi tối cô đơn tận cùng… Không ai nhớ đó là ngày gì, chỉ có một người, cũng là người duy nhất tôi muốn nhận được hoa hồng đỏ, nhưng ngay cả người ấy cũng quên rồi, vì khoảnh khắc ngắn ngủi quá và qua đi thật là nhanh… Đêm giao thừa ấm áp, chúng tôi bên nhau dưới muôn vàn bông pháo hoa đang nở trên trời, tôi ước ao nghe được một lời và cứ im lặng chờ đợi . Người ấy cũng sẽ im lặng đi qua tôi, mãi mãi…

…Chỉ còn lại những âm thanh của sự câm lặng dội vào lòng mình…

… Khoảnh khắc tôi nhận ra mình quá lớn trong khoảng không tù túng và chật hẹp xung quanh: căn phòng 1m2 chiều rộng và 1m chiều cao, không đủ để đứng thẳng, mà vẫn phải sống… Tôi khóc, vì một tình bạn đẹp đã như bong bóng tan mất rồi. Người bạn cho tôi sự tự tin yêu đời, một ngày nào đó, gió đã cuốn đi niềm tin ấy… Có những vết thương không bao giờ lành cả - “những vết thương vô ý tự gây nên”, ai đó đã viết thế nhỉ, tôi không nhớ nữa…

…Tôi nhớ khoảnh khắc của buổi chiều mưa ngọt ngào trong công viên, hai đứa chạy mưa te tái, đến lúc tìm được chỗ trú dưới mái hiên chật hẹp đông người, hắn lại bất ngờ lôi tuột tôi ra đi dưới trời mưa, và cởi áo sơ mi cho tôi che đầu… Mặt tôi nóng bừng (chắc không ai nhìn thấy)… Mưa rất nhanh, như một giấc mơ, lướt qua tôi hơi mát ngọt lịm của mùa hè… Tôi nhớ cả buổi tối giá rét mùa đông, trong làn sương lan tràn mát lạnh, người ấy ở bên tôi thật ấm áp và dịu dàng, nói hết chuyện này tới chuyện khác, toàn chuyện vu vơ... Chỉ thế thôi…

… Tôi lại khóc, nhìn thấy bố đi khuất dần con ngõ nhỏ, khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra bố gầy đi nhiều hơn tôi nghĩ…

Làm sao viết hết được những khoảnh khắc trong đời?!!! Nhiều quá, ký ức bây giờ là mảnh vỡ đầy tay. Suy nghĩ thì đi nhanh hơn lời nói, khi tất cả ùa về, tôi không sao viết kịp… Mà trí nhớ của con người thật kì lạ, như hàng vạn đốm sáng, chập chờn thay nhau ẩn hiện…

Một lúc nào đó, đốm sáng khác bùng lên, tôi sẽ viết tiếp…

HN, 14.8.2006

1 Comment:

dinhan said...

khoảnh khắc l� g� vậy nhỉ? H�nh như chưa bao h m�nh cảm nhận được. � h�nh như duy nhất c� một lần l� khi m�nh bị m�c t�i mất 700 ngh�n,huhu.khoảnh khắc ph�t hiện ra thật cho�ng.