Status

Be happy, my dear!

Friday, November 03, 2006

"Xin lỗi, em chỉ là con đĩ!"

Thú thực, lần đầu tiên đọc mấy chữ này, tôi giật cả mình. Chả là lâu rồi tôi không quan tâm đến diễn biến trào lưu đọc của giới trẻ, tự mình làm mình tụt hậu đi mấy chục năm, chả biết cái gì đang “hot”, đang là mốt của bạn bè mình. Bỗng dưng hôm qua thấy trong USB của thằng bạn có cái file diễn đàn, topic “Xin lỗi, em chỉ là con đĩ” – tôi chột dạ thầm “xì” một tiếng: “Thằng này thế mà hư…”. Hoá ra không phải nó hư mà là mình…xyz (ai muốn nghĩ gì thì tuỳ).

Câu chuyện với cái tên giật gân cuốn tôi ngay lập tức vào vòng xoáy của nó, khiến tôi nuốt nước bọt cái ực, quyết tâm đóng hết các cửa sổ chat chit với bạn bè, bỏ rơi cả thằng bạn để đọc một mạch cho xong. Phải công nhận cái ông (bà?) Bảo Thê gì đó – tác giả truyện này – có biệt tài “câu khách” – cái từ này có vẻ không được đẹp đẽ cho lắm nhưng mà nhà văn ơi là nhà văn, tôi không phải là nhà văn nên cứ dùng từ này vậy. Ai xui nhà văn đặt cái tiêu đề nghe tò mò muốn chết, lại thêm nhân vật Hạ Âu xinh đẹp làm nghề “abc... mà không phải là abc...” khiến độc giả háo hức dõi theo số phận của “tôi” và “nàng”. Ít nhất trên cái diễn đàn mà tôi đọc được truyện này, lượng fan hâm mộ của truyện cũng tương đối đông đảo, chia đều cả nam và nữ, thế mới hay chứ!

Đọc đoạn đầu, thoáng nghĩ: sao truyện trò bây giờ cứ phải dính tí sex vào mới viết được hay sao ấy nhỉ?! Mấy từ đĩ, điếm, gái trinh, sextoy, abc, def… rải loạn xị trong truyện. Đoạn sau đỡ hơn, hoá ra là một câu chuyện tình yêu, tình yêu bất thường giữa một người đàn ông và một cô “gái điếm” không giống ai. Lắm thứ bất thường thế nên truyện rất hấp dẫn, con người mà, ai chả say của lạ! Người đọc bị nhà văn dẫn dắt vào một tình huống lạ lùng, để chính họ phân vân không hiểu về “con đĩ Hạ Âu” là người như thế nào, hết tình tiết này tới sự kiện khác, chúng có vẻ như mâu thuẫn nhau làm ta lúng túng: dáng vẻ thuần khiết và thanh nhã khó tin của Hạ Âu sao lại gắn với cái mác “làm đĩ”? Sao mẹ cô lại không biết gì về “nghề” của con gái? Liệu cuộc “hôn nhân” giữa “tôi” và Hạ Âu sẽ đi tới đâu? Vết bầm tím trên lưng cô có nghĩa gì? Rốt cuộc tại sao cô ta lại kiên quyết không nói ra sự thật với “tôi” trong khi “tôi” yêu cô và rộng lượng cho cô cơ hội?... Hàng loạt câu hỏi đặt ra, vì truyện dồn nén nhiều chi tiết, và cũng vì tác giả rất khéo cài những dấu hiệu bất ổn vào trong diễn biến truyện, khiến ta đọc ngay cả những đoạn hạnh phúc của nhân vật cũng cảm thấy hạnh phúc đó thật chênh vênh, và lại muốn đọc nhanh, thật nhanh tới hồi kết xem nó ra sao…

Sự xuất hiện của nhân vật Tiểu Mãn làm cuộc đời bớt u ám, tuy nhiên, dù cô rất thú vị với cái vẻ ngây thơ, hồn nhiên trong sáng nhưng nói thật là cô làm một người đọc như tôi càng sốt ruột hơn. Tự dưng chen một cái cô nào đó vào chuyện tình của “tôi” và nàng, một cô vô lo vô nghĩ, nói cười thoải mái, trái ngược hoàn toàn với Hạ Âu – không, đúng hơn là một sự đối chọi quá gay gắt buộc “tôi” phải day dứt để lựa chọn. Vào đúng cái phút mà anh đã chọn “không thể không sống cùng cô gái này” thì Hạ Âu lại xuất hiện, lướt qua như một ảo ảnh, ngay cả khi cô đưa giấy thấm máu cho “tôi”, ngay cả cuộc điện thoại cuối cùng với “tôi”, ngắn ngủi nhưng đủ để làm đau “tôi” suốt đời… Khi “tôi” thốt lên “Xin lỗi, em chỉ là…”, ta tưởng thế là hết, đám cưới với Tiểu Mãn, cô con gái Lộ Lộ đáng yêu… xoá đi trong tâm trí “tôi” quá khứ đau buồn đã qua, và nếu cứ thế, “tôi” sống hạnh phúc êm đềm bên con và vợ thì chán chết. Nhà văn biết điều đó, nên nhà văn cài thêm một cái đuôi vào sau chuỗi ngày yên ả này - một cái kết chẳng biết nói là có hậu hay không nữa. Bỗng dưng mọc ra một ông gọi là tài xế cho Tổng giám đốc, người đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện và đóng vai người minh oan cho Hạ Âu...

Hãy khoan nói kết thúc ra sao, ngoài lề một chút là trên cái diễn đàn tôi đọc truyện này, câu chuyện không được post liền mạch mà nhỏ giọt từng đoạn một, tới hồi kết thì… không post ngay, các thành viên kêu rầm rĩ, đoán già đoán non truyện sẽ kết thúc thế nào, đủ các tình huống li kì, gay cấn được nêu ra… đủ thấy sức hút của truyện lớn đến mức nào. Thế nhưng, rất tiếc, truyện khép lại không được như đa số mong đợi: một cái kết giống như khi xem bất kì một phim truyền hình sướt mướt tương tự nào bạn cũng đoán được kết thúc là thế.

Ngẫm lại, tôi vẫn không nghĩ rằng trên đời này có người như Hạ Âu hay “tôi”, số phận của họ lạ lùng đã đành nhưng hành động của nhân vật cũng không thực, không hoàn toàn tự nhiên. Dường như truyện vẫn bị cái ước ao đẹp đẽ đầy tính nhân văn của người viết uốn nắn, cho nên nhân vật nói năng và hành động theo kiểu “chỉ có trong tiểu thuyết”! Tôi không tin có một cô gái mất cả đời cố chứng minh mình vẫn trong sạch (để lại nguyên vẹn số tiền “tôi” đưa cho cô, vui sướng khi biết con mình là con của anh…) nhưng vẫn chấp nhận mang tiếng “đĩ” đến cuối đời với chồng mình, cố gắng đem lại địa vị cho anh bằng cách hy sinh phẩm giá, sự chung thuỷ, rất muốn anh hiểu sự trong sạch của lòng mình trong khi đó vẫn kiên quyết ngậm tăm dù “tôi” cho cô quá nhiều cơ hội sám hối (hao hao giống tình huống éo le trong phim Hàn Quốc, biết mà không nói, yêu mà không ngỏ lời…). Còn vài sự phi lý nhỏ nữa, ví dụ chuyện ông Tổng giám đốc kia quên không... mà một người phụ nữ như Hạ Âu cũng không biết thì hơi lạ… Sự hy sinh mù quáng của Hạ Âu vì địa vị của “tôi” là cái phi lý nhất trong truyện này, hoặc ít ra, cũng là cái lãng xẹt nhất, bởi lí do đó không đáng để cô và “tôi” cùng chịu đau khổ, kết thúc truyện vì thế không có sức thuyết phục. Nếu tôi là Hạ Âu, có thể tôi đã nói thật toàn bộ, có thể tôi không ngu ngốc hy sinh cuộc sống và tình yêu của cả mình và chồng chỉ để chồng có địa vị tốt hơn, hoặc đơn giản là tôi có thể tìm cách nào đó để biết đứa bé sinh ra có phải con của “tôi” hay không, chả cần đợi đến mấy năm sau có cái vết máu trên khăn giấy mới sung sướng nhẹ nhõm chắc rằng đó là con của người mình yêu …vân vân và vân vân… Còn nếu tôi là “tôi”, nói thật, chưa chắc tôi đã cưu mang một cô gái như Hạ Âu suốt hai năm khi chưa biết rõ cô, quá nhiều tình tiết có thể làm “tôi” nổi giận về sự lừa dối bướng bỉnh của cô và tôi không tin có người đàn ông nào đủ bao dung hay kiên nhẫn để tha thứ nhiều lần như trong truyện… Nhưng may sao, tôi vẫn là tôi, truyện vẫn là truyện…

Tôi đã đọc như bay cả 10 chương đầu, hồi hộp, để rồi thở hắt ra một cái khi đọc xong: “Hoá ra chỉ có thế”!. Có cảm giác như ngòi bút nhà văn từ nửa cuối truyện bị đuối dần, đoạn kể về quãng thời gian “tôi” sống cùng Tiểu Mãn nhẹ và nhạt, kết thúc thì hụt hơi! May ra vớt vát lại được ở hình ảnh hai đứa trẻ, ồ, truyện kết thúc với hình ảnh trẻ con luôn làm tôi cảm thấy được cứu vớt, phải tin ở tương lai…

*

Dù sao, không thể phủ nhận được là truyện này vẫn hot và nhiều người tìm đọc. Có người bảo vì nó là truyện sex mà, mà sex là một phạm trù rất… con người, rất… vĩnh cửu nữa. Tôi nghĩ, điều hấp dẫn nhất của truyện không phải là cái cách Bảo Thê lôi những vấn đề tế nhị ra để câu khách, nhà văn này có tài hơn thế. Điều níu tôi nhớ về truyện này là một Hạ Âu thực sự quyến rũ và bí ẩn. Hạ Âu sống động và cuốn hút, bởi cái vẻ u sầu long lanh trong đôi mắt đẹp của nàng và một tính cách lạ thường như là biến dạng của con người bị tổn thương – như một cái dây leo lớn lên trong một vùng sợ hãi, nhục nhã, ê chề nhưng vẫn mảnh mai đeo bám lấy sự sống và tình yêu. Sự câm lặng của Hạ Âu, những giọt nước mắt và phút nàng cười, nụ cười “như bồ công anh bị gió thổi tan”, cả bài thơ của nàng nữa, tất cả (ngoại trừ những sự “phi lý” của nàng như trên đã nêu) đều hợp lý với tính cách của Hạ Âu. Những hành động của Hạ Âu thực sự lạ lùng, im lặng, cười, khóc, sự giấu diếm của cô cũng lạ lùng nốt. Nhà văn đã dụng công dành nhiều chi tiết cho Hạ Âu, dù nhỏ, nhưng có sức gợi lớn, ví như khi cô mặc chiếc váy trắng, trông cô giống như bông gạo trắng phiêu du khắp nhà, như sự trong trắng của cô chưa từng bị mất đi… Nhân vật Hạ Âu cuốn ta đi suốt câu chuyện, làm nhoà đi trong ta chút hoài nghi nào vừa mới nhen nhóm về tính “có lý” của diễn biến truyện mà mãi sau này nghĩ lại ta mới nhíu mày tự nhủ: trên đời này làm quái gì có người như Hạ Âu, như “tôi”…

Và như thế, nhà văn đã thành công, ít nhất, ở chỗ sinh ra một nhân vật đẹp để đời (theo cảm nhận của riêng tôi, tất nhiên!).

12 Comment:

AntiGod said...

Ặc ặc mặc d� đ� b�t truyện đ� ro�i nhưng m� cũng kh�ng khỏi giật m�nh khi đọc c�i title của c�i blog entry n�y :(

kidlonton said...

uh, tớ sẽ th�m dấu ngoặc k�p v�o vậy...

pam said...

H�, nhắc đến c�i truyện n�y, khi c� đoạn kết rồi m� Pam chưa kịp đọc th� c� 1 số bạn b� khuy�n l�: Th�i đừng đọc đoạn kết, đoạn kết ch�n lắm, thất vọng lắm. Cuối c�ng th� tớ vẫn đọc, v� chả nhẽ cả thi�n hạ biết m� m�nh lại ko biết, như l� tự ảo tưởng vậy. :D
C�i đoạn kết khiến người ta ko khỏi li�n tưởng: ban đầu người viết chỉ viết cho vui, ko ngờ truyện th�nh ra qu� nổi tiếng, n�n anh ta/c� ta chịu sức �p qu� lớn về ph�t triển cốt truyện, m� anh ta cũng ko phải l� nh� văn, n�n đ� ko thể nghĩ ra một c�i kết xuất sắc tương xứng với th�n b�i như mọi nguời mong đợi.
C�i kết của truyện n�y đ�ng l� như c�c bộ phim t�m l� HQ hoặc TQ: sau khoảng 40 tập phim c�u kh�ch th� ko biết kết thế n�o n�n l�m 1 mạch h�ng loạt diễn biến trong tập cuối v� kết th�c bằng c�i chết để lại nhiều x�t xa. :D

pam said...

Khiếp m� bạn kidlonton l� vạc đ�m hay sao m� thức đến tận 3h để viết l�ch vậy? :-S Thức c�n khuya hơn cả Pam! Sợ thật! >_<

kidlonton said...

Hu hu, tớ kh�ng muốn l� vạc đ�u, nhưng chẳng c� h�m n�o ngủ trước 2g s�ng cả (trừ h�m n�o đi nhậu nhẹt về mệt qu�)... :((
l�c n�o cũng th�m ngủ, o�p o�p... (c�i ng�p thứ 40 trong buổi s�ng nay rồi)

TheQuan said...

T�c phẩm c� nhiều t�n: M�n ăn t�nh �i, Ai l� nỗi đau của ai,.. ho�nh tr�ng nhất l� "Xin lỗi, em chỉ l� con đĩ!"
C�n nhiều t�c phẩm kh�c c�ng chủ đề, v� như "Ngồi" (made in VN) đang rất nổi. V� n� chứa đựng sự t� m� của giới trẻ. Hấp dẫn, l�i cuốn được cả những người ko hề biết đến văn chương l� g�, đơn giản bởi c�i t�nh dục. C� lẽ do phong tục tập qu�n, chứ ở c�c nước phương t�y l�m g� c� t�c phẩm n�o nổi bởi c�i chủ đề n�y.
=>>Đọc v� quan t�m mỗi đoạn Hạ �u đưa B�n về gặp mẹ trong ng�y sinh nhật. Hổng biết sau n�y đến lượt m�nh sẽ ra sao, liệu c� nhảy được v�o bếp ko nữa?

kidlonton said...

H� h�, em l� người đi sau thế hệ của ch�nh m�nh, n�n chưa biết c�i t�c phẩm "Ngồi" m� anh n�i như thế n�o, cũng kh�ng c� nhiều thời gian để đọc th�m về những "hiện tượng" n�y kia. Nhưng em nghĩ nếu c� thể g�y ra một ph�t say nắng trong giới trẻ th� chắc kh�ng chỉ c� t�nh dục... C� nhiều c�y b�t VN gần đ�y cũng khai th�c đề t�i n�y rồi m�, kh�ng hẳn c�n l� mới, l� mốt nữa. C�i hay của những truyện n�y, theo em nghĩ l� ở t�nh phức điệu của n�, lồng gh�p rất nhiều thứ tr�i ngược v�o với nhau, l�m lộn tung những t�n điều cũ kĩ m� ch�ng ta bấy l�u nay hằng tin tưởng...

AntiGod said...

"Bỗng dưng h�m qua thấy trong USB của thằng bạn c� c�i file diễn đ�n" --->>cho d� l� ai th� lần sau n�n gọi l� anh hay hơn l� thằng ^^

kidlonton said...

hihi, thằng bạn nghe gần gũi hơn chứ, m� lại tớ xin ph�p "thằng" đ� r�i... ^0^

Moon said...

Hi hi...đọc Post n�y của em Kid lại nhớ lại c�i hồi m�nh đọc truyện n�y. H�m đ� bao nhi�u việc, ngập đầu ngập cổ thế m� l�o Th�ng gi� ngữa tay spam c�i link đ� cho m�nh. Nghe c�i tit giật thật. Quả n�y l� fải đọc. Đọc v�i chương đầu m�nh tưởng n� l� chuyện c�u kh�ch bằng Sex, nhưng đọc th�m v�i chương nữa th� m�nh nhận ra c�i n� l�m hấp dẫn m�nh đọc đến thế ko fải l� sex m� ch�nh l� "điệu của n�, lồng gh�p rất nhiều thứ tr�i ngược v�o với nhau, l�m lộn tung những t�n điều cũ kĩ m� ch�ng ta bấy l�u nay hằng tin tưởng..." xin ph�p em Kid chả nghĩ ra c�i g� đ�nh quote c�u của em. Nhưng m� chị thấy em n�i rất đ�ng. Ngo�i ra, c�n những điều cũng giống như em Kid n�i ở tr�n, c�i c�ch t�c giả mi�u tả Hạ �u rất l�i cuốn v� hấp dẫn, những nụ cười “như bồ c�ng anh bị gi� thổi tan”, c� mặc chiếc v�y trắng, tr�ng c� giống như b�ng gạo trắng phi�u du khắp nh�, như sự trong trắng của c� chưa từng bị mất đi...Tất cả những c�i đ� tạo n�n sự hấp dẫn, �t nhất l� cho m�nh. Thế l� fải đọc cho bằng hết, cho d� thấy em My v� Hương ngồi cạnh cứ lườm lườm, thi thoảng lẩm bẩm c�i g� (m�nh th� đo�n l�: bố khỉ, m�nh đang l�m to�t cả mắt m� n� cứ ngồi đ� rung đ�i đọc chiện:D)
Nhưng c�ng nhận c�i kết th� v� duy�n v� c�ng, n� qu� khập khiễng so với cả diễn biến v� nội dung của truyện. Đọc xong thấy thất vọng hẳn.
Đọc b�i cảm nhận n�y của em Kid mới biết chị em m�nh c� cảm thụ văn học giống nhau gh�. Chị đọc xong Entry n�y của em m� cứ như l� em viết hộ chị những cảm nhận của chị vậy. Chỉ tội văn chương m�nh dốt n�t, kh�ng thể viết ra th�nh văn vẻ nuột n� thế n�y được :D

kidlonton said...

H� h�, chẳng mấy khi cao hứng như vậy chị ạ. Hay l� chị em ta li�n minh l�m 1 c�i hợp t�c x� b�nh loạn: chị cảm nhận c�n em th� ghi lại � tưởng nhỉ? Ra tiền đấy chị ạ... ^^

Gabby said...

nửa buổi chiều lười biếng em lang thang tr�n blog của chị.
H�m trước đ� nh�n thấy c�i t�n entry n�y nhưng "quyết t�m ko đọc" v� nghĩ, hay l� "sợ" lại gặp lại c�i truyện n�y. Nhưng h�m nay lại t� m�...^^
Chỉ n�n n�i ngắn gọn một c�u l�: chị viết ra những điều m� �t người viết ra được!
N�n c� thể c�u chuyện "b�nh thường" (hay ko-b�nh-thường) đ� đ� c� một hiệu quả n�o đ� với chị v� những người bạn gh� qua đ�y. :)