Status

Be happy, my dear!

Tuesday, January 16, 2007

T - Một chuyện tình lá cải



T đến sớm hơn tôi tưởng. Chẳng gọi gì cả. Im lặng. Đứng tựa lưng vào bức tường cũ kĩ và lơ đãng nhìn ra ngoài đường. Khi tôi vô tình ngó từ tầng 2 xuống, đã nhìn thấy những tia nắng hiếm hoi của mùa đông rọi xuống mặt đường làm bốc lên một làn hơi mỏng đang bao vây hắn; gió hất tung nhè nhẹ mái tóc bồng bềnh của T. Tôi lao xuống nhà, mở cửa ra và lắc lư cái đầu:
- Đồ ngốc! Sao không gọi tớ mở cửa cho?
- Thích thế này.
- Hâm!
T nhăn nhó:
- Sao cứ phải nói chuyện kiểu đó nhỉ? Con gái gì mà…
- Sao nào?
Tôi vênh mặt lên, hùng dũng quay người đi trước nhưng lén bụm miệng cười. Con trai gì mà nhẹ nhàng quá mức, toàn bị mình bắt nạt, ha ha…
T đi quanh phòng, ngó nghiêng từng đồ vật, nhấc lên đặt xuống kể cả cái bút bi hết mực bị tôi cướp trên tay hắn. Lại thở dài.
- H này, tớ làm xong thủ tục rồi. Chắc 2 tuần nữa sẽ qua bên đó học. 4 năm… Lâu quá!
Nhìn cái mặt bí xị của T, tôi làm bộ tỉnh bơ, cười cười:
- Tốt rùi! Thế là tha hồ mà cưa cẩm các em bên đó. Các cụ nói “Cơm Tàu, vợ Nhật” đấy. Gắng mà kiếm một vài cô vợ đảm đang…
T sửng sốt nhìn tôi, như thể chưa bao giờ bị tôi chọc tức kiểu đó (mà thực ra thì điều này rất-đỗi-bình-thường trong những lần nói chuyện giữa hai đứa tôi). Hắn cau mày, dặm mạnh cái cốc xuống bàn. Sợ rồi đây. Tôi chột dạ. Nhưng vẫn chưa thôi trò đùa nghịch của mình:
- Đừng! Vỡ cốc mà T đi mất thì tớ bắt đền sao được?
Tiếng T nhẹ lướt qua: - Hay là T không đi nữa?
Im lặng. Tôi không nói gì, tự nhủ “chắc mình nghe lầm rồi”!

- Tự nhiên muốn ra vườn cải chơi quá H ạ.
- Vườn cải á? Giờ này sợ hoa cải thành hạt cải hết cả rồi, mà phải ra tận ngoài đó, xa quá, lười đi…
- Đi một lần nữa thôi mà, tớ sắp phải xa nó lâu lâu rồi, nhớ lắm…
Tôi phì cười: - Lãng mạn vừa thôi cụ ạ. Mỗi lần đi chơi ra đó, cháu sẽ chụp ảnh gửi cho cụ đỡ nhớ…
T kéo tôi đi thật. Kiên quyết. Đạp xe nữa chứ. Chẳng biết T đi năn nỉ được đứa trẻ con hàng xóm nào cho mượn cái mini thấp lủn xủn. Hâm quá mức. Trời mùa đông mà mồ hôi T đổ ròng ròng. Tôi hơi cáu: “Đã bảo đi xe máy thì không chịu. Ương vừa thôi chứ!” – T quay lại cười hì hì: “Xe máy đi nhanh bỏ xừ, chả nhìn đc cái gì cả. Yên tâm, cả ngày hôm nay tớ free…”. “Free là… miễn phí hả?” – “Ừ, miễn phí, với H thôi…” – “Chẹp, bạn bè thế đấy, lại còn tính phí từng ngày!”
………..
Vườn cải mênh mông hoa vàng giờ đã chuyển sang màu xanh nhợt nhạt của thân cây sắp úa. Những bông cải nở muộn còn sót lại lắt lay. Chúng tôi ngồi trên bờ đê, chân buông xuống vạt cỏ, chẳng ai nói gì nhưng trong lòng cả hai thầm ước thấy lại cái khung cảnh tháng trước. Như mới đây thôi, cả vườn cải vàng rực rỡ dưới nắng mặt trời. Tôi mặc sức chạy nhảy hò hét giữa đám hoa, T lập cập chạy đuổi theo sau (khổ thân!), mặt cũng vàng như hoa cải…

“Qua mất rồi” – T thầm thì. Chúng tôi cứ ngồi như thế, huyên thuyên đủ thứ. T nói tôi không cần ra sân bay tiễn hắn - tay ôm một bó hoa cải vẫy vẫy - như tôi đã phải hứa trong một lần thua cá cược. “Từ giờ tới 2 tuần nữa, T phải đi chào họ hàng và về quê...”. Tôi nháy mắt, cười: “Nghĩa là H không phải nhìn thấy T nữa hả?”. Thở dài. “Ừ, không phải đâu” – “Tạ ơn Chúa!”. Tôi quay đi. Bờ đê xanh mướt cỏ. Hun hút. Con đê sao dài quá, mà lại còn xanh ngắt, chẳng đẹp như màu vàng tôi yêu, xanh quá…

Buổi trưa, T cùng ăn cơm với nhà chú thím tôi trong làng. Thím tôi quý T lắm, cứ gắp cho T lia lịa, để mặt cô cháu gái bí xị. Thím vốn quen với sự nhũng nhiễu của cô cháu rồi, dứ dứ ngón tay vào trán tôi, cười bảo “Còn bé lắm đấy! Rồi lại về chơi với thím suốt cơ mà…”.
T cũng cười:
- Chỉ có cháu là lâu nữa mới được về thăm cô chú, ra đồng, ra vườn cải chơi.
- Ừ, mấy năm nữa học xong lại về. Nhà cô chú thì năm nào cũng trồng nhiều cải lắm…
Tôi buông đũa, chen vào: “Tuần sau cháu lại về thăm thím luôn, từ giờ chả cần T đưa đi…”
….
Buổi chiều, trên đường về, bỗng dưng T hỏi:
- Tuần sau H về nữa à? T không đi được.
- Ừ, không sao, tớ tự đi.
- Năm sau nữa, T cũng không về được… Năm sau nữa nữa…
- Không phải không về được mà chỉ là chưa về được thôi. Hoa cải năm nào chả nở, nhà thím tớ vẫn trồng…
- Ừ, chỉ là chưa về được thôi…

7 Comment:

hoanganvnnetsoft said...

Thật sự cảm thấy một c�i g� đ� trong l�ng t�i.
Em l� nh� văn hay l� người thực sự c� năng khiếu. C�u chuyện n�y thật sự c� một c�i g� đ� m� anh thấy thật ..............
Nếu em l�m nh� văn th� sao ?
Anh sẽ xin l�m người được đọc c�c t�c phẩm của em :d
Khi n�o c� b�i n�o mới nhớ nhắn cho anh nh�.
Ch�c em th�nh c�ng.

kidlonton said...

N���u em l�m nh� v��n, c�c b� b�n b�nh r�n s��� c� th�m gi���y g�i b�nh... ^^

hoanganvnnetsoft said...

Ng�y 18/1/2007 vẫn chưa thấy c� phần 2 em ạ.
Nhưng nếu em n�i l� c� th�m giấy g�i b�nh th� c� g� đ�u :d V� anh thấy kể cả HHT cũng bị c�c b� ấy lấy l�m giấy g�i b�nh m�.
Em h�y tự tin l�n, phải để cho mọi người thấy khả năng của m�nh (chỉ ri�ng m�nh anh th�i). Hơi �ch kỷ nhưng như thế sẽ tốt hơn nếu em chưa tự tin .
Nh� văn tương lai của anh.
Cố l�n em nh�

anh_sao d said...

Chac chan day la cam giac thuc do' pa! co nang nay lang man ma lai hoc lop viet van nua mo`... Chiu thoi!
Nhung ma gia` roi con xu' the' la khong tot :))

kidlonton said...

Jerry mỏ nhọn kia, gi� l� gi� thế n�o, chỉ l� kh�ng c�n trẻ nữa th�i, he he ^^

kidlonton said...

Rất th�ch 1 comment của Jerry trong khi chat về b�i n�y: Jerry n�i - đ�y l� một chuyện t�nh đầy l� cải! ha ha :))

Nguyen Quang Huy said...

Đọc một lần th�i đ� m� lu�n. ước g� một lần được c�ng Kid ngắm hoa cải nhỉ. Chắc đẹp d� man lu�n.Đọc xong thấy y�u hoa cải was.
M� hoa cải tr�ng như thế n�o? hihi