Cảm giác ăn năn thực là đáng sợ. Nó dày vò ta, không ngừng nghỉ qua những ngày, những đêm...
Ta vốn dễ bị tổn thương, nhưng lại liên tục làm tổn thương những người ta yêu quý. Vô tình hay hữu ý, dù là lý do này hay lý do kia, thực tế là ta lại thêm một lần làm mọi việc trượt xa khỏi mong muốn của ta. Ta ăn năn vì ta tồi tệ quá!
Trong khi nỗ lực thực hiện những điều lớn lao để đem lại niềm vui cho họ, ta quên mất những điều bình dị nhỏ nhoi nhưng cần thiết hơn nhiều. Và những điều màu mè hình thức, sản phẩm của một tinh thần không cân bằng, rốt cuộc rồi cũng tan tành... Ta ăn năn vì ta phù phiếm quá!
Khổ sở bởi vì ta được tha thứ mà không cần đến một lời xin lỗi. Bởi vì họ quá yêu chiều ta, họ bỏ qua mọi lỗi lầm của ta - ta giận dữ và ta xấu hổ - vì ăn năn thực sự hay vì nhận ra rằng họ cao thượng hơn ta?
Với ta, mọi chuyện không dễ dàng qua đi, nó luôn để lại những vết xước mà thi thoảng ta tự cào cấu lương tâm mình.
Thế đấy, trên đời có những loại người thích tự trừng phạt mình. Sám hối không ngừng, không ngừng...
4 Comment:
C� lẽ n�n đến ch�a l�m một kho� tụng kinh S�m Hối, hay đến nh� thờ l�m lễ xưng tội. Rồi sẽ thanh thản :)
giong van entry ne khac moi khi nhi
@ Qu�n: Em đến rồi, v� phải quay về v� thấy sư cụ s�m hối l�u qu�, m�i ko đến lượt em :-P
@Antigod: avatar đi�u, cho em nhợn l�n đi
Tất cả Ho� thượng, thượng toạ, đại đức, tăng, ni... đều thường xuy�n s�m hối. Con người ph�m phu động ch�n cất bước l� đ� c� tội rồi :)
Kid c� tội lỗi g� cần s�m hối m� chưa được th� cứ cho anh biết để anh s�m hối d�m cũng được.
Post a Comment