Status

Be happy, my dear!

Monday, December 15, 2008

Quê nội


Tôi yêu quê bằng thứ tình yêu viển vông của người không sinh ra và lớn lên ở đó, nhưng vấn vít mãi không thể lìa. Tôi nhớ những đêm hai bố con chạy xe không về quê, trên con đê hun hút vắng lạnh. Đường toàn sỏi đá với ổ gà, ổ voi, xóc lộng óc, tâm trí non nớt của tôi tưởng tượng ra không biết bao nỗi ám ảnh đang rập rờn ngoài kia, trên những cánh đồng im tối. Thế rồi bỗng nhiên trong màn sương đêm mờ lạnh, bóng cây đa đầu làng lừng lững hiện ra. Lòng trùng xuống, nhẹ cả người, thế là về tới nhà rồi.

Vẫn còn nhớ “Giếng đầu làng vừa trong vừa mát…”. Vẫn còn nhớ vườn táo xanh mướt, rộng rinh, trĩu quả. Vẫn còn nhớ những ngõ nhỏ quanh co, đi mãi mới tới nhà ông bà, bao năm qua giờ vẫn thế, sặc mùi rơm rạ và phân bò ngai ngái. Vẫn còn nhớ ngôi nhà năm gian của ông, với bể nước mưa rộng rinh, với cây rơm to đánh đống, với dáng bà nội lưng còng chạy ra tận cổng đón cháu. Chao ôi là quê hương… Nhớ quay quắt!

Càng nhớ hơn khi ngày càng thấy quê nội không còn giống như trước nữa. Đường làng đã bê tông hóa, xe máy phóng vèo vèo, trẻ con biết “chơi chat”, nhà ngói đã biến thành nhà xây, thím tôi đã thay bếp rơm bằng bếp ga… Và cây đa, cây đa bình yên của tôi năm nào giờ phủ đầy bụi mỗi lần xe ô tô chạy ầm ầm qua con đê. Cỏ ở đê chẳng còn xanh nữa. Chẳng còn như cái đêm rằm hôm nào, mấy chị em nằm vắt chân chữ ngũ trên bờ đê, vừa ngắm trăng vừa hít hà hương sen cuối hạ từ ao đình. Lúc ấy sao mà thương, mà yêu quê!

Lẽ ra bây giờ phải mừng mới phải…

2 Comment:

KittyVi said...

Nhưng em cũng n�n mừng v� đời sống ở qu� giờ đ� kh� hơn trước. Với chị, miễn l� m�nh vẫn giữ được "hồn qu�" trong l�ng mọi người l� tốt rồi H� ah.

Lan Hương said...

Đọc b�i n�y, chị lại thấy nhớ qu� ngoại, mỗi lần về qu� được đun bếp rạ, kh�i to�t mắt... giờ "mất" qu� rồi.