Status

Be happy, my dear!

Friday, February 13, 2009

Món ngon xứ Lạng


Ai lên xứ Lạng cùng anh
Bõ công bác mẹ sinh thành ra em
Tay cầm bầu rượu nắm nem
Mảng vui quên cả lời em dặn dò

Chả biết các “anh”, “em” khác thế nào chứ mình lên Lạng Sơn, được đích thân “thổ địa” nơi đây dẫn đi mà chả thấy nem đâu, bù lại mình được nếm cái lạnh tái ngắt cả người và mấy món hay ho khác – quả là cũng bõ công.

Chuyện là thế này: một hôm, hai con vịt (một tròn, một dài) nổi cơn đi ngao du xứ Lạng, mục đích là đến thăm con vịt thứ 3 và nhân thể sắm sanh bộ cánh mới. Trên đường đi, vịt tròn bị “say sóng” lử đử. Cảm thương nó, đến nơi, anh tài xế mắt đẹp quẳng uỵch 2 con vịt xuống chợ Đông Kinh. 2 con bơ vơ không biết lạch bạch về đâu, chơi mãi quanh chợ cũng chán, đành ra bờ sông Kỳ Cùng (Cục) đợi con vịt thổ dân.

Langson

Hoàng hôn, rồi màn đêm dần buông xuống. Sương cứ rơi dầm dề, thời gian chờ lê thê. Gần hai tiếng sau, con vịt kia mới tới, xỏ mũi 2 con này dắt về nhà. Đói - Rét, không quạc mồm ra mắng mỏ nó được câu nào nữa, he he.

Để bù đắp lỗi lầm, vịt thổ địa oánh ngay vào cái dạ dày của 2 vịt kia: dẫn chúng đi ăn… lẩu rau. Ngon khủng khiếp! (Hay là tại đói quá nhỉ?). Rất nhiều loại rau lạ lùng, tươi ngon nhúng với nước hầm gà thơm lừng, vàng óng; nhấp môi chén rượu Mẫu Sơn càng “phê” tợn. Vì phê quá nên đoạn này không có ảnh, hihi.

Đêm Lạng Sơn càng lúc càng lạnh, không, phải nói là lạnh sun cả… toàn thân ấy chứ. Chưa thấy cái xứ nào rét ngấm tận xương tận tủy thế này! Áo bông, khăn quàng, găng tay mà chả ăn thua gì. Bạn vịt thổ địa lại phải lóp ngóp dẫn 2 ả kia đi ăn “cóng phù”. Cái món này hay à nha. Hơi hơi giống bánh trôi tàu ở Hà Nội – nặn bột, nhân đường + đậu xanh + gừng + cái gì nữa thì chỉ chủ quán mới biết; thả vào nồi nước sôi sục, bột chín sẽ nổi lên, vớt ra, cho vào bát nước đường gừng nóng, vừa thơm vừa ấm. Lúc này đã là gần nửa đêm nên… máy ảnh ngủ rồi, không có ảnh nốt.

Sáng hôm sau, hai con vịt mè nheo đòi đi ăn món bánh cuốn trứ danh của Lạng Sơn. Đúng là danh bất hư truyền. Mình đã từng ăn bánh cuốn Thanh Trì, bánh cuốn Hà Giang, mỗi nơi một kiểu, nhưng nước chấm bánh cuốn xứ Lạng hấp dẫn nhất. Có thể chấm nước xương hoặc nước dấm nóng, pha với mắm, thịt băm (he he, nước chấm có thịt nhá), rau thơm, măng ngâm, mắc mật… Trời ơi, nhắc đến là nước bọt lại túa ra rồi.

Langson

Còn đây là món chè quẩy thơm bùi và béo ngậy:

Langson

Trước "thực lượng” của 2 vịt kia, vịt thổ địa sợ quá nên dẫn hai ả lên thành nhà Mạc chơi kẻo chúng lại đòi ăn nữa thì nguy. Chả hiểu đi thế nào mà chẳng thấy dấu tích thành cổ đâu, chỉ thấy một con đường ngoằn ngoèo bò lên đỉnh núi, đứng từ đó có thể trông thấy toàn thành phố Lạng Sơn. Quả là tiện lợi để các vịt tranh thủ chụp ảnh.

Langson

Langson


Langson

Buổi trưa và buổi chiều, 3 vịt lang thang ăn ngô nướng ở chợ cửa khẩu Tân Thanh. Đoạn kết này vô cùng ”không có hậu” nên mình sẽ bỏ qua. 9g tối, 2 ả vịt kia lại đã thấy mình ở Hà Nội.

Không có nàng Tô Thị, không động Tam Thanh, không shopping (thỏa thích!); không lợn sữa, không vịt quay – chuyến đi xứ Lạng có phần chưa trọn vẹn!!! Nhưng thôi, càng có cớ để các vịt trở lại lần sau, lần sau và nhiều lần sau...

*
Chuyện về 2 con vịt và món ngon xứ Lạng đến đây là hết. Để kết thúc chuỗi cảm hứng về các tỉnh miền núi phía Bắc, sau Cao Bằng, Bắc Kạn, mình xin giới thiệu chân dung thiếu nữ (tính) vùng cao.

Gái xứ Lạng duyên dáng.

Langson

Còn đây là gái Điện Biên hiền lành.

Langson

Cuối cùng là gái Sơn La, không lời nào có thể tả, ha ha

Langson

2 Comment:

Cục Gạch said...

Ơ, chị Kid đi đ�nh quả m� kh�ng cho anh nh� đi theo l�m phu phen �?

Quáng gà said...

l�n đấy cẩn thận bị b�n sang TQ đ� nghen. m� bạn e c� n�o cũng xinh cả nhỉ!