Status

Be happy, my dear!

Monday, April 13, 2009

Thơ tình trong ngăn cặp

(Ảnh: Việt báo)

Lớp 12 Văn - Anh của chúng tôi ngày ấy có
26 vịt giời, đứa nào cũng tinh nghịch chứ không dịu dàng như con gái lớp văn vốn thế. Mỗi năm học, lớp tôi lại gây ra một vụ động trời nào đấy để "được" gặp thầy hiệu trưởng và "bêu gương" trước toàn trường. Bây giờ mà ngồi liệt kê kỷ niệm những ngày đi học, có lẽ tôi phải viết được một cuốn "trường thiên tiểu thuyết" vô cùng hấp dẫn. Tuy nhiên, tháng ngày trôi rất nhanh, chưa kịp ghi chép lại một mẩu nào của cuốn tiểu thuyết ấy thì đã tới ngày chia tay tuổi học trò. Bỗng dưng mà cả lớp thành thi sĩ, chuyền tay nhau lưu bút kín đặc những thơ. Bây giờ, đọc lại những bài thơ ấy thấy mình thật "buồn cười", thật "sến", vừa sướt mướt nỗi niềm chia tay, vừa hồn nhiên đón nhận mùa xuân mới, lại vừa pha chút vẻ buồn thương thất tình kiểu học trò... Nhưng những ai tuổi 18 dạt dào cảm xúc hẳn sẽ hiểu cho chúng tôi.
Chép lại ở đây đôi bài thơ của bạn bè mà tôi còn giữ được, cho dù cũng chỉ "để gió cuốn đi"...
*
TUỔI PHƯỢNG HỒNG(Nguyễn Hương Giang)
Có một ngày, trời chẳng biếc xanh. Cái nắng vàng rực của mùa hè đã hiện lên thành cổ tích. Trong lòng chợt buồn.
Rồi mưa đầu mùa, mỏng manh như rây hạt. Những giọt nước lung linh nép vào phiến đá, ngơ ngác nhìn nhau. Cô học trò cuối cấp thấy mình xao động, nhặt lá vàng ép khung trời kỷ niệm thơ ngây. Ngày mai nhé, chúng ta sẽ bay xa, những vùng đất đang đợi ta lên đường khám phá. Thuyền Kiều của thầy cô cho chúng ta dũng khí, cho chúng ta đôi cánh trắng lung linh của những thiên thần. Cậu trò nhỏ nhìn qua khung cửa, chợt nao lòng vì một nụ cười tươi. Bím tóc ơi! Nhớ lắm những ngày xưa!... Và còn gì khi mỗi chúng ta chia tay dĩ vãng? Cây phượng cuối sân trường li ti sắc đỏ, để một lúc nào rực cháy những niềm thương, đốt cháy mùa hè nóng bỏng những tiếng ve. Ta sẽ chẳng là mưa, để giông bão về bâng khuâng phố cũ. Ta chỉ là lung linh giọt nhớ, kỷ niệm buồn thoáng qua day dứt tâm hồn.
Hạ về cho phượng hồng những cánh mỏng manh, những điều ta giữ chẳng thành câu thơ. Từ rày ta chẳng ngẩn ngơ, và ta cũng hết làm thơ... sân trường.

NƠI BẮT ĐẦU NỖI NHỚ
(Bùi Thanh Nhàn)

Hãy trả lại em những tháng năm yêu dấu
Thuở ngày xưa khi cắp sách đến trường

Tinh nghịch, hồn nhiên và tâm hồn mơ mộng

Cùng trang sách hồng chưa cạn những niềm thương


Đừng đem hạ về gieo cho mắt vấn vương

Màu hạ cuối nhuộm sầu bao kỷ niệm

12 năm trôi qua, nào ai có biết

Để giờ đây bùi ngùi - giây phút sắp chia tay


Nắng vẫn hồng, chim vẫn hót sớm nay

Chỉ có lớp học lặng im không muốn nói

Lưu bút trao nhau, ánh mắt nhìn bối rối

Chẳng thể nào ghi được - nỗi nhớ quá mênh mang
Có cô bé nào đứng mãi cuối hành lang
Tay cố hứng hết hạt mưa ngoài cửa lớp

Ôi đời học trò như cơn mưa bất chợt

Nhưng lắng lại trong mỗi người là ký ức khó phai phôi


"Riêng một thời cho màu phượng cháy thôi"

Bạn đừng khóc và đừng buồn như thế

Dẫu cuộc đời là mênh mông sóng bể
Sẽ có nơi dừng cho mình gặp lại nhau.



NỖI NIỀM GỬI LẠI
(Nguyễn Thị Hạnh)
Tôi sợ ngày tôi phải xa nơi đây
Xa mái trường, thầy cô và bè bạn

Xa những tháng ngày tôi yêu vô hạn

Những tháng ngày hóa máu đỏ trong tim...


Tháng ba - trời xanh thăm thẳm

Tháng ba - mưa buồn xa vắng

Vẫn nụ cười trên đôi môi thắm

Nhưng giấu bao nỗi niềm chan chứa yêu thương

Lũ học trò sợ phải xa mái trường

Thuở bồng bột thần tiên và thương yêu biết mấy


Tháng ba - trong ánh mắt thầy cô

Không giấu nổi tình yêu cùng lo âu khắc khoải

Lớp học trò sẽ ra đi và để lại

Trong thầy cô bao nỗi nhớ niềm yêu


Vẫn biết ngày mai xa mái trường

Những giận hờn bè bạn

Bài giảng từ thầy cô
Những kỷ niệm buồn vui đều đẹp

Sẽ theo tôi trên mỗi bước đường đời


Nhưng:

Phượng ơi đừng vội đỏ
Ve ơi đừng râm ran

Và bạn ơi đừng khóc
Thời gian ơi đừng trôi

Để còn mãi một tháng ba

Cho tất cả lũ học trò cuối cấp!



XUÂN VỀ TRÊN BẢN
(Nguyễn Thanh Huyền)
Cây cối tốt tươi trước trời xuân
Chim chóc hát ca chốn dương trần

Kìa bác đa già vừa tỉnh giấc

Rung rinh cành lá đón chào xuân

Năm nay xuân đến từ trên núi

Lướt nhẹ cánh mềm xuống bản em

Đem theo hơi ấm từ đâu tới

Có phải từ nơi đất mẹ hiền?

Văng vẳng tiếng khèn dội núi vao
Sắc xuân tô điểm áo hoa đào
Gái trai say đắm vui ngày hội
Câu hát giao duyên thật ngọt ngào

Ta đã nghe chim hót gọi xuân
Tiếng hát trong veo đến tuyệt trần
Ban đua nhau nở khoe sắc thắm
Mai vàng tách nụ điểm trời xuân.

XUÂN VỀ
(Nguyễn Lan Hương)
Gió xuân lùa trong ngõ nhỏ
Vậy là mùa xuân đã về
Bầu trời vừa thay áo mới
Sắc xanh pha hồng đẹp ghê!


Nắng xuân bừng lên ngày mới
Đất trời nhuộm một màu xuân Hoa đào trong vườn nở thắm Chúm chím má hồng bồ quân.

XUÂN SANG
(Nguyễn Hương Giang)
Cô mùa xuân thức giấc
Pháo hoa nở khắp trời

Mưa xuân bay lất phất
Cây khô đang nảy chồi

Hoa đào cười chúm chím

E ấp cánh môi hồng
Để ngày mai rực nở
Trong nhà thành pháo bông


VÔ ĐỀ
(Lê Vũ Hà)


Mùa xuân hoa lá vương đầy ngõ
Em đi tìm ai trong cánh chim? Xuân về giữa một dòng sông trắng
Là trắng sương mù hay áo em?
MỘT THỜI ĐỂ NHỚ
(Phạm Ngọc)
Đi xa rồi anh có biết hay không?

Hoa dạ lý vẫn rụng đầy ngõ nhỏ
Em gom lại cánh hoa tàn một thuở

Để đêm về thao thức trong hương

Cánh phượng hồng mắt em mãi tơ vương

Đợi một chiều anh quay về đường vắng
Vòng xe đạp quay đi trong chiều nắng Rồi quay về trong những ánh sao rơi

Từ đây em xin gửi lại khoảng trời

Tuổi thơ em với bao nhiêu mộng ước Em đứng thẳng, rướn mình lên phía trước
Bỏ lại sau mình chiếc lá khắc tên anh


KHÔNG ĐỀ
(Dương Thiên Hương)
Nhện giăng tơ, đêm giăng nỗi nhớ
Nhớ cồn cào, nỗi nhớ về anh

Khung trời nào một khoảng nhớ mong manh
Em chờ đợi bóng hình người yêu dấu


KHOẢNG TRỜI
(Hà Kim)

Có khoảng trời trong veo trong mắt em
Anh chợt đến thắp xanh ngàn tia nắng
Giọt sương nào giấu lời yêu thầm lặng
Em nghiêng lòng trong mắt tím hoa mua

Có khoảng trời trong vắt những giọt mưa
Mùa giao mùa xôn xao trong mắt lá
Em gặp anh có gì đâu mà lạ
Sao cả xuân hồng cũng bối rối nhìn em?

Có khoảng trời trong giấc mơ Lọ Lem
Hoàng tử đến đón em vào cổ tích
Anh là Hoàng tử nhé? Để giấc mơ thành sự thật
Tim em hồng trong sắc tím hoa mua...


4 Comment:

Lê Minh said...

Thơ của Hà Kim hay ghê. Nhưng hình như mình khen nó hơi thừa, kiểu như "khen biển nhiều nước ý nhỉ", hihi

Hà Kim - kidlonton said...

hí hí, "được lời như cởi tấm lòng", em lại post thơ lên nữa thì ối người chết :))

Duy said...

Chà chà, em Kim Hà làm thơ hay nhẩy.

Ngày đi học anh cũng làm thơ đăng báo, bây giờ không hiểu sao không làm thơ, đọc thơ gì nữa.

Tâm hồn mình tha hóa hay xã hội nó phát triển đến mức độ thơ thành cái gì đó lố bịch nhẩy????

Hà Kim - kidlonton said...

:) em nghe đồn ngày xưa anh từng ôm mộng làm thi sĩ, bỏ bê cuộc đời ^^ xong rồi chưa kịp bỏ thì đã bị đời "bê" đi mất :-P