Status

Be happy, my dear!

Thursday, August 26, 2010

Một giấc mơ trưa ở Tâm quán

Xuất phát từ một ý định rất “trần tục” là đi tìm một chỗ ngủ trưa gần văn phòng, tôi mò mẫm đến Tâm quán (đầu ngõ 51 Phan Chu Trinh). Cách con đường ồn ào chỉ mấy chục bước chân và ba tầng thang gác, Tâm quán là một thế giới khác hẳn: an tịnh đến không ngờ. Tĩnh từ sắc nâu sòng chủ đạo của quán cho đến những bản nhạc Phật giáo êm nhẹ, từ cách bài trí giản dị, mộc mạc đến hương thơm dịu nhẹ lan tỏa khắp không gian.

Điều khiến Tâm quán không giống với nhiều quán trà khác là nơi đây tràn ngập ánh sáng tự nhiên, sắc nâu của bàn ghế - đồ vật trang trí, vì thế, trầm mà không hề buồn. Từ tầng một khiêm tốn diện tích, tầng hai vươn ra phố, ra nắng với ban công nhỏ cheo leo, đủ kê hai bàn và treo mấy chiếc đèn lồng (ơn Trời, không phải là đèn lồng đỏ!). Tầng ba lại “trốn” nắng qua dãy cửa kính buông mành, khiến cho trong phòng đủ sáng nhưng không hề chói.


Những bộ bàn ghế nâu đơn sơ, khắc biểu tượng nhà Phật là nét duyên chính của quán này. Khách có thể chọn ngồi bàn ghế cao ở tầng hai hoặc ngồi đệm vỏ đỗ - bàn trà thấp ở tầng ba. Đồ vật trang trí không nhiều, ngoài dăm ba bức tranh và giá sách, thành ra càng tôn thêm vai trò chủ đạo của bàn ghế và hướng sự chú ý của khách vào… không đâu cả, nghĩa là thả lỏng và tĩnh tâm, miễn băn khoăn rằng bức tranh này hay tượng gốm kia ngụ ý điều gì.



Xuyên suốt trong cách bài trí của cả ba tầng là những hình hoa sen cách điệu trên tường, trên cửa sổ, trên chén đĩa, trong tranh và trong cả hình dáng bông trà ép khô gắn trên thực đơn. Nhưng điều cốt lõi nhất, cái hương vị riêng nhất của Tâm quán khiến người ta yêu và nhớ là không khí Phật giáo – là tinh thần mà nó dấy lên trong lòng người. Dù không để ý đến dòng chữ “nơi cảm nhận trà mang âm hưởng Văn hóa Phật giáo” dưới tên quán, nhưng trong một buổi trưa vắng lặng, giữa không gian phảng phất hương hoa – hương trà, những bản nhạc Phật giáo thoảng nhẹ bên tai, bất giác cũng thấy lòng an tịnh.

Hương thơm tưởng là thứ dễ tạo ra nhất nhưng một số quán trà lại không chú ý tới, thậm chí để đệm ngồi và bàn ghế ẩm mốc. Riêng Tâm quán rất chăm chút để ngay cả các góc nhỏ cũng có hương hoa tự nhiên thơm dịu. Bên cạnh đó, nhạc Phật giáo có sức truyền cảm rất kì lạ, không giống với nhạc Trịnh hay nhạc không lời, càng nghe càng thấy như được nâng đỡ, thoát khỏi mối lo toan xáo động hàng ngày. Chỉ lưu ý một điều, cái không khí này rất dễ tan biến nếu ngồi đối diện bạn là những vị khách nói cười oang oang, vì vậy, tốt nhất là nên đến vào những giờ không giống ai và tốt hơn nữa là… độc ẩm.

Cùng với một danh mục đồ uống phong phú, Tâm quán còn có rất nhiều món ăn vặt ngon miệng: cháo sen, cháo nếp cẩm, bánh bao, bánh đậu, kẹo lạc, khoai nướng mật ong… Tuy nhiên, vị trà không đậm đà lắm, cứ nhạt nhạt nhè nhẹ và không dùng trà mạn như nhiều quán khác mà dùng trà túi lọc (tất nhiên là không phải Lipton hay Cozy rồi, có lẽ là túi trà quán tự làm?). Khách đến lần đầu có thể được các em nhân viên (rất nhẹ nhàng lịch sự) tiếp thị các bông trà khô làm quà, khi ngâm vào nước sẽ bung nở thành hoa vừa đẹp, vừa thơm vừa… uống được luôn.

Với một quán trà, quá ít khiến người ta dễ coi là xoàng xĩnh còn quá nhiều thì đúng là một thảm họa. Người chủ của Tâm quán hẳn đã dụng công mới có thể cân bằng rất khéo giữa cái ít và cái nhiều, phân biệt một cách tinh tế giữa cái dung dị với cái bình thường. Nhưng thôi, hãy gạt mọi sự so sánh sang một bên, điều cốt yếu với khách đến uống trà tại Tâm quán là: “Tâm và thân an trú – Bây giờ và ở đây”.

0 Comment: