Status

Be happy, my dear!

Thursday, February 22, 2007

Paris trong trái tim tôi


Không phải là những đường phố hoa lệ sáng đèn, đẹp kiêu kỳ và sang trọng – điều đó, xa vời với tôi. Không phải là tháp Effiel sừng sững trong bầu trời đêm Paris xanh thẳm, như tôi đã thấy trong bức tranh ghép mà em Mèo tặng. Không phải là sông Seine nên thơ mà chị vẫn ca ngợi, kể đi kể lại không biết bao lần cái giây phút đầu tiên chị được khoả tay xuống dòng nước ấy. Cũng chẳng phải nhà thờ Đức Bà trong cuốn tiểu thuyết làm tôi đổ không biết bao nhiêu nước mắt năm nào. Tôi từng nhiều lần mơ màng về những góc phố nhỏ, những quán cà phê ven đường hay đài phun nước lung linh trong ánh sáng lãng mạn ấm áp màu vàng của Paris về đêm. Và rất nhiều, rất nhiều nữa, tôi đọc, ngắm nghía và tưởng tượng đủ thứ về Paris và nước Pháp. Nhưng đó tuyệt nhiên không phải là một Paris trong trái tim tôi!

Paris, bây giờ cô đang làm gì?

Paris trong trái tim tôi là thế - Ý nghĩ đầu tiên và cuối cùng bao giờ cũng dành cho cô.

Mùa đông Paris lạnh và dài, tôi luôn sợ cô ốm! Cô giáo bé nhỏ của tôi, với cặp kính dày cộp và chồng sách cao ngất trong thư viện. Cũng là do tôi tưởng tượng ra thôi! Nhưng hẳn là như thế, nếu không sẽ chẳng phải là cô. Lần đầu tiên nhận được email của cô, rất cảm động và sẽ còn nhớ mãi. Vài dòng ngắn ngủi, nhưng đủ cho tôi nhớ thương cô và Paris vô cùng…

Bay gio dang la mua he o Paris, thoi tiet nam nay hoi that thuong, luc thi rat nong, luc lai lanh nhu mua thu vay.
Toi da nghi he roi, nhung viec doc thi van cu tiep tuc deu dan.
Toi nghi Ha la nguoi co nang luc, nen co gang nhe,
chuc mua he vui,
co tin gi dac biet o VN nho cho toi biet nhe
”.

Đó là email duy nhất. Có lẽ cô rất bận với việc nghiên cứu, với thư viện, với những tập thơ và nỗi cô đơn bất tận của mình. Tôi bằng lòng với vị trí chỉ là một trong hàng trăm ngàn sinh viên đã và sẽ được học cô. Có lẽ cô không nhớ. Nhưng tôi sẽ không quên: cô là người duy nhất đã động viên và tin tưởng tôi. Khi đề tài của tôi bị người giáo viên thứ 5 từ chối với cùng một lí do “đề tài này quá khó, em không làm được đâu”, tôi chán nản đến độ gần như tuyệt vọng! Tôi tìm đến cô, không hy vọng có câu trả lời khả quan hơn. Nhưng bất ngờ cô lại nói với tôi rằng “Tôi tin bạn làm được!” – Chỉ một câu nói đó thôi, cho tôi rất nhiều dũng khí và niềm tin vào sự lựa chọn của mình. Tôi đã làm được, bởi vì tôi tin vào tôi và có cô tin vào tôi!

Tôi ngưỡng mộ trí thông minh, kiến thức sâu rộng và sự sắc sảo của cô. Nhưng hơn tất cả, tôi hàm ơn cô vì câu nói đầu tiên ấy.

Paris, Paris, và Tết, không biết cô thế nào? Trong niềm hạnh phúc được sum họp gia đình, bỗng thương người đi xa…

2 Comment:

suanjiayou said...

“T�i tin bạn l�m được!” .Suc manh tinh than cua moi loi co vu dong vien ko co gi dong dem duoc duoc." Wo xiang xin ni"

kidlonton said...

Em ơi, chị kh�ng b�t tiếng T�u, hic hic... :(